Chương 369
Khương Thu Mộc chẳng thể khuyên nổi, đành phải đi theo cô ra ngoài.
Bệnh viện Phổ Nhân.
Phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Trợ lý ca mổ đang giúp Tưởng Tử Hàn mặc đồ khử trùng.
Tâm thần Cố Vũ Tùng có chút không yên: “Anh Hàn, anh không vấn đề gì chứ?”
“Cậu muốn nói tới vấn đề gì?”
Đáy mắt Cố Vũ Tùng thoáng động, cười khì khì: “Thì là… muốn hỏi xem anh có tự tin không?”
Tưởng Tử Hàn khinh bỉ lườm anh ta: “Cậu bị ốm hay mãn kinh sớm đấy? Càng ngày phong thái càng giống hình tượng mấy thím trung niên rồi đấy.”
Cố Vũ Tùng cười gượng, trong lòng lại thoáng thở phào một hơi.
Vẫn độc mồm như thế, chắc chưa thấy tin tức rồi nhỉ?
Xem ra cãi nhau với Tống Hân Nghiên cũng không phải không có lợi, ít nhất thì thời gian vẫn luôn tắt máy!
Cố Vũ Tùng bắt đầu thao thao bất tuyệt, đủ chuyện trên trời dưới đất: “Thì em lo lắng thôi mà. Cuộc phẫu thuật này vô cùng khó khăn, còn là mẹ của chủ tịch tỉnh nữa chứ. Đáng thương cho cái bệnh viện quèn này của em, muốn an tâm tiếp tục phát triển ở đây thì không thể đắc tội lãnh đạo được. Anh nghe có đúng không?”
Đáp lại anh ta là bóng lưng không chút lưu luyến của Tưởng Tử Hàn hướng thẳng về phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Cố Vũ Tùng thở phào một hơi, lập tức ra ngoài tìm Chúc Minh Đức.
“Sếp của anh còn chưa biết chuyện bên chỗ mợ chủ anh đâu. Anh mau đi điều tra xem tình hình bên kia thế nào đi. Nếu gặp khó khăn thì lập tức liên hệ với tôi để tôi giải quyết. Đừng làm ảnh hướng tới sếp anh làm phẫu thuật.”
Chúc Minh Đức nghiêm túc nói: “Đã tra ra rồi. Vừa nhận được tin tức, nhà xưởng hoàn toàn báo hỏng, nguyên vật liệu và thành phẩm tổn thất nghiêm trọng, cũng may không có thương vong. Cảnh sát đã tiến hành điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, tạm thời không có manh mối. Hiện giờ phiền toái duy nhất chắc là sắp tới ngày giao hàng nhưng lại không có hàng để giao.”
“Tổn thất bao nhiêu?”
“Không rõ, tạm thời chưa tính toán ra được. Nhưng có tới 70% hàng của bọn họ xuất phát từ nhà xưởng đó, tổn thất chắc chắn không ít. Nghe nói mợ chủ và cô Khương đã ra ngoài tìm xưởng gia công cỡ lớn.”
Cố Vũ Tùng lấy di động ra, nhanh chóng lật tìm danh bạ điện thoại: “Mợ chủ nhà anh làm việc quyết đoán thật. Tôi sẽ nghĩ cách tìm xưởng gia công, anh lập tức đi thăm dò xem tài chính của cô ấy có gặp khó khăn không, cả nguyên vật liệu nữa. Cần bổ sung nhiều như vậy ngay lập tức chắc chắn sẽ không dễ. Đám cháu trai Hải Thành này giỏi nhất là ép giá!”
Chúc Minh Đức lạnh lùng nói: “Bọn họ dám!”
Cố Vũ Tùng chắt lưỡi.
Không hổ là người do anh Hàn nhà mình dẫn dắt.
Quả khí thế này giống thật sự!