Chương 352
Cũng được.
Vốn dĩ đã bắt đầu từ sự lừa gạt rồi, vậy là cô sẽ không bao giờ phải lo lắng một ngày nào đó anh phát hiện ra sự thật cô kết hôn với anh nữa.
Cô sẽ không còn phải đau đầu nghĩ xem phải giải thích thế nào thì anh mới không tức giận nữa…
Nhưng, vì sao cô lại đau lòng như vậy.
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rất đau, đau tới nỗi không thở nổi…
“Chị dâu, có chuyện gì thế?”
Cố Vũ Tùng nghe nói bên này xảy ra chuyện, lúc chạy tới thì Tưởng Tử Hàn đã rời đi rồi.
Phòng bệnh hỗn loạn, Tống Hân Nghiên ngã gục trên mặt đất, mặt trắng bệch.
“Anh Hàn đâu?” Anh ta tiến lên, đỡ Tống Hân Nghiên dậy.
“Đi rồi.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại, lau nước mắt, đẩy Cố Vũ Tùng ra sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Không!
Cô đã động lòng rồi, cũng bỏ ra tình cảm thật sự.
Cô không cho phép tình cảm của cô kết thúc khi mọi chuyện không rõ ràng thế này!
“Này, chị làm gì thế. Mu bàn tay chảy máu rồi kìa.”
Vệt máu hằn lên chảy ra từ chỗ kim tiêm, nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay, nhìn qua trông hơi đáng sợ.
Cố Vũ Tùng cưỡng ép ngăn cô lại.
“Tôi muốn đi tìm anh ấy…”
“Giờ chị đuổi theo cũng muộn rồi. Có lẽ giờ anh Hàn đã đi đâu rồi không biết. Đợi lát nữa tôi đi tìm giúp chị.”
Cố Vũ Tùng gọi y tá tới, bắt buộc cắm mũi tiêm lại cho Tống Hân Nghiên.
Khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cố Vũ Tùng hỏi: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì? Vì sao anh Hàn lại tức giận?”
“Bởi vì tôi lừa anh ấy.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên kể lại mọi chuyện ngày hôm qua với đôi mắt trống rỗng.
“Cố Vũ Tùng, kế châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy, sao anh ấy lại không tin tôi?”
Cố Vũ Tùng gượng cười.
Dù là người thông minh đến đâu, bị người ta chụp tấm ảnh mình bị cắm cái sừng to tổ bố rồi ném vào mặt mình như thế, có lẽ cũng không lý trí nổi.
Ghen rồi, tức giận như vậy là còn nhẹ đấy.
“Nói thật, chuyện này đúng là do chị sai trước. Anh Hàn không phải người không nói lý, chị nợ ân tình người ta, không cần chị lên tiếng, anh ấy cũng sẽ nghĩ cách trả giúp chị. Nếu chị thật sự muốn tự mình trả, còn muốn mời ăn cơm gì đó, anh ấy cùng lắm cũng chỉ giận dỗi chút thôi. Nhưng giờ bị một người ngoài nói cho, cảm giác đầu bị cắm sừng, là ai cũng sẽ tức giận thôi. Hơn nữa, trước đó anh Hàn đã hỏi chị rồi, rõ ràng đã cho chị cơ hội, là chị tự…”
Tống Hân Nghiên im lặng.
Cô biết, chỉ là cô quá bận lòng, quá sợ anh hiểu lầm.
Cái câu vì yêu mà sợ, vì yêu mà ưu phiền, chắc chính là như vậy phải không?