Chương 346

Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt, sau đấy mỉm cười chỉ vào quán đậu hũ thối gần đó: “Từ quán của ông ấy đi. Từ lúc tôi còn rất nhỏ, nơi này chưa phải làng đại học, nhưng phố ăn vặt này đã có rồi. Tôi học ở trường trung học gần đây, các bạn học thích nhất là cửa hàng đậu hũ thối này.”

Hai người bày đủ món mua được dọc phố lên khắp bàn, ăn thực sự rất sảng khoái.

Tống Hân Nghiên hoàn toàn thả lỏng, nhìn Dạ Vũ Đình mặc vest trang nghiêm, không khỏi bật cười nói: “Vất vả cho anh Dạ quá, mặc vest mà lại tới phố ăn vặt với tôi.”

Dạ Vũ Đình cởi áo vest ra rồi tiện tay vắt vào băng ghế, hào phóng vén tay áo tới khuỷu tay: “Gọi tôi là Vũ Đình đi, hoặc là Dạ Vũ Đình cũng được. Hiện giờ chúng ta dù sao cũng xem là bạn bè, gọi anh Dạ nghe xa cách quá.”

Tống Hân Nghiên cũng không ngượng ngùng: “Được, Dạ Vũ Đình.”

Dạ Vũ Đình dịu dàng cười.

“Lâu lắm rồi tôi không ăn vui vẻ như vậy.”

Anh ta chỉ vào những sinh viên xung quanh: “Mấy năm trước tôi cũng không khác gì họ. Có thể đạt được thành tựu hôm nay, tất cả đều là công sức tôi cố gắng bao nhiêu năm qua. Vốn dĩ tôi giúp cô, thật ra cũng không phải không có tâm tư riêng. Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, cô mang lại cho tôi cảm giác rất gần gũi, giống hai chị gái trong nhà tôi. Họ giống cô, rất có năng lực, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ. Thành tựu hôm nay của tôi, hơn phân nửa là nhờ công lao của họ. Thế nên tôi tôn trọng tất cả những người phụ nữ nỗ lực tiến lên, cũng tán thưởng những người biết cố gắng như cô.”

Tống Hân Nghiên được khen đến nỗi có chút đỏ mặt.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi ra ngoài trời đã đầy sao.

Phố ăn vặt người đi xe tới rất lộn xộn.

Hai người vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, một chiếc xe máy đã lao tới.

“Cẩn thận!”

Dạ Vũ Đình nhanh tay lẹ mắt, tiến lên giơ tay đẩy Tống Hân Nghiên sang một bên, còn anh ta lại bị xe máy đâm ngã.

Đầu gối “phịch” một tiếng, vang dội đập xuống nền đá dưới đất.

Nghe tiếng động thôi đã run hết da đầu rồi.

Tống Hân Nghiên phải chống tường mới gắng gượng đứng vững được, vội vàng chạy tới đỡ người.

“Dạ Vũ Đình, anh sao rồi?”

Dạ Vũ Đình đi hơi tập tễnh, nụ cười vẫn tao nhã như thường: “Không sao, va đập chút thôi.”

“Chắc chắn bị thương rồi.”

Tống Hân Nghiên đỡ anh ta tới bên ghế ngồi nghỉ: “Anh chờ ở đây một lát, tôi quay lại ngay.”

Dứt lời, cô bèn chạy tới hiệu thuốc cách đó không xa, không lâu sau xách theo một túi đồ về.

Cô vừa lấy đồ ra vừa nói: “Xắn ống quần lên đi.”

Dạ Vũ Đình thấy cô lấy Povidone, tăm bông, băng gạc, băng keo cá nhân, thậm chí cả dầu hoa hồng từ trong túi ra.

Anh ta bất đắc dĩ cười: “Chỉ va đập chút thôi mà. Không sao đâu. Cô làm quá lên như vậy, ai không biết còn tưởng tôi bị trọng thương đấy.”

Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn vén ống quần lên.

Bị thương không nặng, chỉ là va vào đầu gối bị trầy da.

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng thở phào, ngồi xổm trước chân anh ta: “Tôi cũng không biết anh bị thương thế nào nên mua mỗi thứ một ít. Nếu nghiêm trọng thì bôi chút dầu hoa hồng trước, sẽ giúp tan máu tụ. Cũng may chỉ trầy da thôi, khử trùng xong chắc là ổn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play