CHƯƠNG 328
Ý cười trong mắt Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, anh vươn tay kéo cô, đè lên tường rồi cúi xuống hôn, chặn cái miệng nhỏ lảm nhảm không ngừng của cô lại.
Sở Thu Khánh đi ra theo, thấy cảnh hai người hôn nhau, trái tim như bị kim đâm vào.
Không mất mạng, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào lành lại.
Cô ta siết chặt tay, ánh mắt âm u lạnh lẽo tựa như ngâm trong nọc độc, hận không thể lập tức băm Tống Hân Nghiên ra thành trăm mảnh!
Tống Hân Nghiên bị hôn đến đê mê, hai chân như nhũn ra, toàn thân vô thức trượt xuống.
Cô run lên, cảm thấy xấu hổ mà tỉnh táo lại, tức giận đẩy Tưởng Tử Hàn ra.
“Đồ lưu manh!”
Vừa xấu hổ vừa tức giận xoay người đi, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
Tưởng Tử Hàn hít thở nặng nề, tựa trên tường lấy lại bình tĩnh, sau đấy mới lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ loạng choạng chạy đi xa.
Quay lại phòng.
Lục Minh Hạo lập tức chạy tới: “Lão Tưởng, anh em kiểu đấy à?”
Chuyện lớn như cưới vợ mà lại giấu kín như bưng.
Nếu hôm nay không tận mắt nhìn thấy người thật, không biết bọn họ còn bị giấu bao lâu đây.
Tô Thần Nam ngồi trên sofa không nhúc nhích, chỉ giơ ly rượu về phía anh: “Chúc mừng!”
Khóe môi Tưởng Tử Hàn cong lên, nắm tay đấm nhẹ lên vai Lục Minh Hạo rồi nói với Tô Thần Nam: “Cảm ơn!”
Lục Minh Hạo giả vờ đau đớn, trêu: “Chậc, đàn ông đã kết hôn có khác! Lại còn vạch rõ khoảng cách với cả bọn em.”
Cậu ta thở dài: “Lão Tưởng, anh như thế là không được, nhìn chị dâu như thế kia là biết anh không có địa vị gì ở trong nhà rồi.”
Tưởng Tử Hàn có vẻ không để bụng mấy: “Cô nàng mạnh mẽ không dựa dẫm vào tôi, tôi đâu còn cách nào khác? Bây giờ ngoại trừ cái mặt ra, tôi cũng chẳng còn gì khác có thể lấy ra trước mặt cô ấy cả!”
Chậc!
Như thế nào gọi là khoe mẽ?
Là đây chứ đâu!
Xuất thân từ gia tộc tài phiệt lớn đứng đầu thủ đô, mà còn nói mình chẳng có gì có thể lấy ra?
Đúng là khoe kín!
Cô Vũ Tùng đã ăn cơm chó đến mức thành thói quen, hậm hực nói: “Anh Hàn là cây sắt nở hoa, ra sức khoe khoang trước mặt mấy đứa FA bọn mình đây mà.”
Tô Thần Nam luôn rất giỏi nắm bắt trọng điểm.
Anh ta liếc nhìn thân dưới của Tưởng Tử Hàn một cái: “Tức là bây giờ không sao nữa rồi à?”
Cố Vũ Tùng cười đắc ý, ra sức dát vàng lên mặt: “Cậu Cố đây ra tay, có bệnh gì mà không chữa được?”
Lục Minh Hạo lườm anh ta: “Lão Tưởng mà kém cậu á? Chính anh ấy cũng không còn cách nào khác, một xíu bản lĩnh của cậu là cái đếch gì?”
“Này Lục Minh Hạo, cậu khinh thường ai đấy hả?”
Hai người từ trêu chọc biến thành đánh nhau.
Tưởng Tử Hàn tách hai người ra: “Im hết đi! Có thời gian thì điều tra người này giúp tôi.”