CHƯƠNG 325

Mà cái tên Dạ Vũ Đình này…

“Sau này ít qua lại với anh ta đi.” Mặt anh không cảm xúc liếc cô một cái: “Những người ở thủ đô đều là ăn thịt không nhả xương, em như con tôm con cá lăn lộn trước mặt bọn họ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu.”

Tống Hân Nghiên hờ hững bĩu môi: “Anh cũng nói, đó là thủ đô. Mà ở đây lại không phải thủ đô! Ở Hải Thành này, em chính là lão đại chính gốc, không có việc gì mà chạy đến địa bàn của em gây chuyện chính là tới tìm chết. Có tiền không kiếm, anh cảm thấy em ngốc như vậy sao?”

Tưởng Tử Hàn không muốn thảo luận vấn đề này với cô.

Những người đó tâm địa hiểm ác, cô gái ngốc này hoàn toàn không hiểu được!

“Em đến vừa đúng lúc, anh đưa em đi gặp vài người.”

Anh đưa cô ra khỏi phòng.

“Ơ… Em còn phải trở về xử lý hợp đồng này nữa mà.” Tống Hân Nghiên phản đối.

Anh như thể không nghe thấy, lôi cô rảo bước rời đi.

Tống Hân Nghiên từ bỏ, tò mò hỏi: “Muốn em gặp những ai thế?”

“Mấy người anh em từ thủ đô đến.”

Đi không xa lắm, Tưởng Tử Hàn đẩy cửa một gian phòng có suối nước nóng ra.

Hơi nóng ẩm ướt của suối nước nóng đập vào mặt.

Cùng truyền tới còn có tiếng cười đùa bên trong.

Tống Hân Nghiên hơi nhăn mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Tử Hàn, không lên tiếng.

Hai người vòng qua suối nước nóng bị bình phong ngăn cách, đi vào khu nghỉ ngơi, những bóng người đang trò chuyện vui vẻ trong phòng lập tức đập vào mắt.

Người trong phòng không nhiều lắm, bốn nam bốn nữ.

Người đứng người ngồi, đều mặc áo tắm màu trắng gợi cảm, liếc mắt nhìn qua một cái trông rất sống động vui mắt.

Bước chân của Tống Hân Nghiên đột nhiên khựng lại.

Mấy người trong phòng cũng đồng thời ngẩng đầu lên.

Lục Minh Hạo huýt sáo, đứng lên: “Anh Hàn mau tới đây đi, mấy em gái ở Hải Thành đúng là rất nhiệt tình…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Cố Vũ Tùng ở một bên tay mắt lanh lẹ, đột nhiên che miệng cậu ta lại: “Sao anh Hàn ra ngoài lâu thế, chị dâu cũng tới sao.”

Lục Minh Hạo chớp chớp mắt.

Chị dâu?

Cậu ta gạt tay Cố Vũ Tùng ra, thấp giọng kề bên tai anh ta nói nhỏ: “Chị dâu gì cơ?”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên lướt qua mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Sở Thu Khánh hai giây.

Cô cười khẽ, nhìn không ra cảm xúc mà trêu chọc: “Thì ra đây là nguyên nhân mọi người tới đây tụ tập à, đúng là rất sành chơi đấy.”

Dứt lời, cô rút tay mình ra khỏi tay Tưởng Tử Hàn, xoay người đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play