CHƯƠNG 317
Tưởng Tử Hàn ngồi vào ghế làm việc, thản nhiên nói: “Cậu có thể chuẩn bị phong bì dần đi.”
Cố Vũ Tùng sửng sốt: “Anh làm thật đấy hả?”
Tưởng Tử Hàn: “Trông tôi có giống đang đùa không?”
Cỗ Vũ Tùng không nói gì.
Tưởng Tử Hàn: “Đợi thu lưới đợt này xong, về thủ đô tôi sẽ cho cô ấy một hôn lễ thật long trọng. Còn nữa, xử lý trợ lý gây sự ở trường khiến cô ấy bị thương kia đi.”
Cố Vũ Tùng gật đầu: “… Vâng.”
…
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Đường Ngọc Linh hung hăng đấu đá, muốn xông vào.
Bị bảo vệ ngăn lại không cho vào, bà ta quay ra khóc lóc ầm ĩ ngay trước cửa công ty.
Khó khăn lắm công ty mới lấy lại được hình tượng, Tống Hân Nghiên không muốn quá khó coi nên mới bảo người để cho bà ta vào.
“Nói đi, hôm nay lại định làm gì nữa?”
Đường Ngọc Linh hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt cô: “Tao nghĩ kỹ rồi, tao giữ tin tức về mẹ mày cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần mày cho Mỹ Như một cái công ty để nó có thể sống an phận thì tao sẽ đưa mày đi gặp mẹ đẻ ngay lập tức.”
“Bà nghĩ tôi sẽ tin à?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng cười: “Nhân lúc tôi còn chưa gọi bảo vệ thì đi ngay đi, đừng ép tôi phải xử lý mấy người. Còn nữa, đừng lúc nào cũng mang chuyện này đến làm phiền tôi. Bà thử nghĩ xem tôi sẽ quan tâm đến một người thân chưa từng gặp mặt đến mức nào? Lỡ như bà ta cũng là một con quỷ hút máu mãi chẳng no giống như bà thì sao? Vậy chẳng phải tôi tự cầm đá đập chân mình à?”
“Tin hay không tùy mày, đây là ảnh gần nhất của bà ta.”
Đường Ngọc Linh lấy ảnh từ trong túi xách ra, ném tới trước mặt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cúi xuống, khi nhìn thấy người trong ảnh, cô lập tức sửng sốt, tim đập liên hồi.
Đó là một bức ảnh chụp cận mặt.
Người phụ nữ ở bên trong giống Tống Hân Nghiên đến bảy tám phần, chỉ có điều người đó không còn trẻ nữa, trên khuôn mặt hằn lên dấu vết của năm tháng.
Ngay cả như thế, trông bà ấy vẫn rất có sức hút.
Trầm tĩnh và xinh đẹp tuyệt trần.
Tống Hân Nghiên đưa tay cầm bức ảnh, bất giác nhíu mày.
Đường Ngọc Linh nhìn biểu cảm của Tống Hân Nghiên thì vô cùng hài lòng: “Sao? Giờ tin chưa?”
Tống Hân Nghiên lấy lại vẻ mặt tự nhiên, bỏ qua tấm ảnh: “Đúng là có hơi giống, bà cũng không cần vòng vo với tôi làm gì. Trước khi bà nói ra tin tức tôi cũng đã điều tra rồi, hai mươi ba năm trước vốn không có ngôi sao nữ nào như bà nói. Còn về bức ảnh này, đất nước đông dân như thế, có một hai người giống nhau cũng chẳng có gì lạ.”
Đường Ngọc Linh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tống Hân Nghiên: “Tao nói rồi, tao cũng chỉ tình cờ nghe ông cụ ở nhà kể lại chuyện năm đó thôi. Dạo này tao đã tốn không ít công sức để điều tra về mẹ ruột của mày.”
“Bà vất vả quá! Được rồi, biết thế đã. Tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của bà, bà có thể đi được rồi.”