CHƯƠNG 313

Anh đẹp trai chẳng những điển trai mà còn dịu dàng như vậy nữa!

Khương Thu Mộc còn chưa uống đã bắt đầu say: “Sao làm thế được? Vậy chẳng phải chúng tôi không có đủ thành ý à?”

Tống Hân Nghiên gật đầu phụ họa.

Hai người vô cùng phóng khoáng uống cạn ly.

Dạ Vũ Đình mỉm cười nhìn bọn họ, không ngăn cản nữa.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc không phải kiểu người quá câu nệ.

Dạ Vũ Đình cũng rất biết nói chuyện, suốt cả bữa cơm, ba người trò chuyện hết sức vui vẻ.

Tống Hân Nghiên uống không nhiều, nhưng vì tửu lượng kém nên chẳng mấy chốc đã cảm thấy ngà ngà say.

Những lúc hơi chuếnh choáng, ánh mắt của cô rất sáng. Rõ ràng không có tiêu cự, nhưng khi nhìn người đối diện lại khiến cho người ta có ảo giác rằng toàn bộ thế giới của cô chỉ có mình mình.

Dạ Vũ Đình thấy Tống Hân Nghiên còn muốn uống tiếp, bất giác đưa tay túm lấy cổ tay cô: “Cô Tống, cô say rồi.”

Anh ta cầm ly rượu đi.

Dạ Vũ Đình đứng lên: “Để tôi đưa các cô về.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Mặc dù Tống Hân Nghiên hơi váng đầu, phản ứng có vẻ chậm chạp nhưng vẫn còn lý trí.

Cô bình tĩnh rút tay ra, từ chối.

Khương Thu Mộc thuận theo ánh mắt của Dạ Vũ Đình, nhìn sang Tống Hân Nghiên. Tim cô ấy giật thót một cái, vội vàng đứng lên nói: “Hân Nghiên tiện đường với tôi, tài xế của nhà tôi ở ngay bên ngoài, để tôi đưa cô ấy về là được rồi.”

Trước khi Dạ Vũ Đình kịp mở miệng, Khương Thu Mộc đã kéo Tống Hân Nghiên chạy như bay.

Dạ Vũ Đình nhìn theo bóng lưng của hai người đến tận lúc biến mất.

Dạ Nhất mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện: “Có cần tôi…”

“Không cần.” Dạ Vũ Đình thong thả bước vào bóng đêm: “Không cần vội, còn nhiều thời gian mà. Đừng dọa bé thỏ trắng sợ.”

Dạ Nhất im lặng rút lui.

Trước khi lên xe, Tống Hân Nghiên còn giữ được năm sáu phần tỉnh táo.

Sau khi lên xe, điều kiện thoải mái khiến cho cảm giác say trong máu mà cô cố kìm nén bỗng chốc xộc thẳng lên đỉnh đầu, lập tức chỉ còn lại ba bốn phần tỉnh táo.

Phản ứng cũng trở nên vô cùng chậm chạp.

Khương Thu Mộc nghĩ đến ánh mắt Dạ Vũ Đình khi nhìn Tống Hân Nghiên, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an: “Hân Nghiên này, cậu với Tưởng Tử Hàn phát triển đến bước nào rồi?”

Tống Hân Nghiên bỗng nhớ đến sự chịu đựng lúc trước của Tưởng Tử Hàn, mất mát nói: “Đầu Gỗ, tớ vẫn chưa thể. Rõ ràng là kìm lòng không đặng, tất cả đều tự nhiên như thế… Nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, tớ lại không nhịn được mà nghĩ đến chuyện ba năm trước bị…”

“Tưởng Tử Hàn đúng là một quân tử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play