CHƯƠNG 304

Tống Hân Nghiên tiễn anh ta đi rồi quay về, vừa chuẩn bị vào cửa thì đã nghe giọng nói dịu dàng của Khương Chí Dũng từ trong phòng bệnh truyền ra.

“Thu Mộc, tính tình với cách đối nhân xử thế của con bé Hân Nghiên rất chu đáo, đối với bạn bè cũng xem như hết lòng, là một người rất đáng để kết giao. Chỉ là, nhà họ Tống hơi phức tạp quá mức, Hân Nghiên cũng không phải người tầm thường, nhà giàu có nho nhỏ như chúng ta đây không thể đi theo bên cạnh con bé để đấu đá với những người đó đâu.”

Cao Nhã Bội góp lời: “Gì mà không phải người tầm thường, nói dễ nghe thì nó là đứa vô tâm vô tính, nói khó nghe một chút thì là không có lương tâm, không có trái tim. Thân là con gái nuôi mà không nhớ ơn ba mẹ nuôi, hài cốt ông nội chưa lạnh đã tranh đoạt gia sản của ba mẹ, chuyện như thế mà nó cũng làm được. Thu Mộc, sau này tránh xa nó ra, nhìn chuyện lần này đấy, nó gây ra chứ đâu. Nếu như chúng ta đến muộn một chút, mẹ không dám tưởng tượng…”

“Được rồi… đừng nói những lời này ở trước mặt con cái. Đã không xảy ra chuyện gì rồi mà còn nói những lời này, bà cố tình muốn con mình khó chịu đúng không?”

Hai vợ chồng ầm ĩ ở trong phòng bệnh của con gái.

Giọng nói không chút sức sống của Khương Thu Mộc vang lên: “Ba, mẹ, đừng cãi nhau nữa. Hân Nghiên không giống như hai người tưởng tượng đâu. Ba mẹ cũng không hiểu rõ chuyện nhà họ Tống, đừng suy đoán lung tung…”

Bàn tay cầm chặt tay nắm nửa của Tống Hân Nghiên rạo rễ buông ra.

Cô tựa vào tường, nghe Khương Chí Dũng và Cao Nhã Bội thở dài trong phòng, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè nén, nặng đến mức khiến cô không thở nổi.

Có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu.

Tưởng Tử Hàn yên lặng đứng ở cách đó mấy bước nhìn cô.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Tưởng Tử Hàn đến gần, vẻ mặt lạnh tanh nắm lấy tay cô rồi khẽ nói: “Về nhà thôi.”

Tống Hân Nghiên không vào tạm biệt Khương Thu Mộc.

Nhưng khi cô ra khỏi bệnh viện vẫn gửi một tin nhắn Zalo với cô ấy.

Về đến nhà.

“Đi tắm, ăn cơm rồi ngủ đi.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tưởng Tử Hàn ném thẳng người vào phòng tắm.

Cảm giác chấn động và mê man trong đầu Tống Hân Nghiên vẫn chưa tan biến.

Lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã thả lỏng, làm cho cảm giác mê man đó càng mạnh hơn, có ảo giác như thể bản thân đang lọt vào sương mù.

Cô đứng chết lặng trong phòng tắm, vừa ngơ ngác vừa luống cuống.

Tưởng Tử Hàn tìm quần áo sạch sẽ mang đến cho cô, thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, anh đành mở nước giúp cô, còn châm cả một ít tinh dầu thơm mát có tác dụng giúp thả lỏng tinh thần.

“Muốn tự tắm hay muốn anh tắm giúp em?”

Giọng người đàn ông mê hoặc, mang theo năng lượng làm người khác yên tâm.

Tống Hân Nghiên hoàn hồn, khẽ nhếch môi cười: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”

Cô vẫn mặc bộ đồ dính máu ngày hôm qua, đến tận giờ còn chưa thay.

Tưởng Tử Hàn vừa ghét bỏ vừa độc đoán nói: “Mau chóng tẩy rửa hết đống hỗn độn trên người em đi, nếu không anh không ngại đích thân ra tay đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play