CHƯƠNG 301

Khương Chí Dũng đỡ vợ, vừa thấy may mắn nhưng cũng vừa thở dài ai oán.

Tống Hân Nghiên ôm lấy áo khoác vest màu xám của Dạ Vũ Đình, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt: “Anh Dạ, chuyện hôm nay vô cùng cảm ơn anh.”

Cô áy náy nhìn chiếc áo khoác vest giá trị không nhỏ trong ngực: “Áo bị bẩn rồi, tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh.”

Lúc này Khương Chí Dũng mới tỉnh táo lại, vội đỡ vợ ngồi xuống, cảm kích nói: “Áo của anh Dạ chúng tôi sẽ đền lại. Nếu hôm nay không có anh Dạ, chỉ sợ con gái tôi đã…”

“Chỉ là chuyện nhỏ, tình cờ gặp phải thôi mà.”

Dạ Vũ Đình nhẹ giọng nói, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Tống Hân Nghiên: “Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Tống Hân Nghiên vội vàng nhận lấy: “Được. Vô cùng cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi cũng như cứu Thu Mộc nữa. Cũng rất xin lỗi đã để anh phải vất vả cả đêm. Mấy ngày nữa tôi và Thu Mộc nhất định sẽ đến cảm ơn tận nơi.”

“Không ai có chuyện gì là tốt rồi, không cần phải cảm ơn.”

Lúc Dạ Vũ Đình quay người chuẩn bị rời đi lại nghĩ đến cái gì đó, dừng lại, quay đầu nói: “Mấy tên bắt cóc kia đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, sau khi thẩm vấn xong, cảnh sát sẽ trình bày với mọi người sau.”

Tống Hân Nghiên và Khương Chí Dũng lại nói cảm ơn lần nữa.

Dạ Vũ Đình gật đầu, rời đi.

Chờ thang máy đến.

Cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng từ trong vội vàng bước ra.

Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất cũng cùng lúc đến trước thang máy.

Bốn người lướt qua vai nhau.

Lúc Dạ Vũ Đình đã vào thang máy, như cảm nhận được gì đó mà dừng bước.

Anh ta quay khẽ đầu lại, nhìn hai người bước vội vã kia, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm khó lường kia thoáng động.

Quả nhiên là Tưởng Tử Hàn.

Lúc Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng chạy đến, Tống Hân Nghiên đang ngồi thất thần ở ghế khu chờ màu xanh.

Tưởng Tử Hàn quan sát từ trên xuống dưới, thấy cô không sao, trái tim thấp thỏm mới bình tĩnh lại.

Anh bước đến gần cô: “Làm sao lại lếch thếch thế này?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên.

Cô sững sờ chớp mắt, cảm xúc kìm nén cả đêm như sụp đổ hết.

“Tưởng Tử Hàn.”

Tống Hân Nghiên cất tiếng gọi, đứng bật dậy, khóc lóc lao vào ngực Tưởng Tử Hàn.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn như bị thứ gì đó đâm vào, đau đến thắt lại.

Anh nhíu mày, giọng nói đè nén tức giận lại xen lẫn cả dịu dàng khó thấy: “Không sao rồi. Để anh nhìn xem, trừ đầu ra còn bị thương ở đâu nữa không?”

Cô gái nhỏ trên trán quấn băng gạc, mặt còn có cả vết máu chưa lau sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play