CHƯƠNG 297

Anh ấn nghe, hơi bất ngờ: “Con chủ động gọi video cho ba cơ đấy?”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc ngồi trên giường nghịch đồ chơi, cách đó không xa là một cái giá đỡ điện thoại.

Giọng nói của cô bé ngây thơ non nớt bao nhiêu thì lời nói ra lại thiếu đánh bấy nhiêu: “Không muốn gọi cho ba đâu nhưng Tống Hân Nghiên không nhận cuộc gọi của con.”

Cô bé ngẩng đầu, trừng đôi mắt to tròn của mình lên, nhìn chằm chằm vào ông ba già của mình xuyên qua ống kính điện thoại: “Lão Tưởng, ba cãi nhau hay bắt nạt mẹ vậy?”

Ánh mắt dán vào vết thương trên đầu của Tưởng Tử Hàn, cô nhóc chớp mắt.

Giọng nói non nớt nhuốm vẻ nặng nề: “Quả nhiên mà, ba chẳng những cãi nhau với mẹ mà hai người còn động tay động chân với nhau nữa. Tưởng Tử Hàn, quý ông không ai động chân động tay với con gái, ba có nhớ không thế? Lại còn để bị thương nữa. Ba xong rồi, thôi thế là cả đời cô đơn.”

Khó khăn lắm mới có một người phụ nữ ngốc nghếch làm mẹ cô bé, xem ra sắp đi tong rồi.

Cô nhóc bắt đầu tính toán trong đầu, làm sao để cướp vợ về cho ba mình.

Khóe mắt Tưởng Tử Hàn khẽ co giật.

Trẻ con bây giờ suốt ngày nghĩ ngợi những gì vậy?

Anh cau mày, sốt ruột nói: “Cô ấy bận rồi, chờ cô ấy quay lại, ba sẽ bảo cô ấy trả lời điện thoại của con.”

Cô nhóc liếc mắt: “Đừng có mà dỗ con như dỗ đứa trẻ ba tuổi thế.”

Cô bé đã ba tuổi rưỡi rồi đấy.

“Nếu không phải vì ba bị mẹ chê thì sao có chuyện mẹ không trả lời cuộc gọi của con được? Sao có chuyện giờ vẫn không về nhà được?”

Tưởng Tử Hàn liếc mắt xuống góc phải phía dưới máy tính.

Mười một giờ, hay lắm.

“Con vẫn chưa ngủ sao?” Anh lạnh lùng nhắc nhở.

“Ba đồng ý với con sẽ đi đón mẹ về đây đi thì con đi ngủ luôn. Nếu không con sẽ lập tức về Hải Thành đấy.”

“Ừ.”

Tưởng Tử Hàn đồng ý, biết rõ tính toán của con gái mình, hứa hẹn mà nhức cả đầu: “Đi luôn đây, về đến nhà sẽ bảo cô ấy gửi tin nhắn cho con ngay.”

Tưởng Minh Trúc hài lòng cúp điện thoại.

Cúp máy xong, Tưởng Tử Hàn khẽ nhíu mày.

Tắt máy?

Anh tìm số điện thoại rồi gọi điện cho Tống Hân Nghiên, quả nhiên đã tắt máy.

Không hiểu sao, mí mắt Tưởng Tử Hàn bắt đầu giật giật, cảm thấy hơi bất an.

Anh gọi cho Chúc Minh Đức: “Điều tra ngay hành tung của mợ chủ.”

Ở bên kia.

Chiếc xe lao nhanh trên đường.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi đi. Phải rồi, còn chưa biết tên của anh…”

“Tôi họ Dạ, Dạ Vũ Đình.”

Người đàn ông giới thiệu ngắn gọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play