CHƯƠNG 294
Gã lấy từ trong lòng ra một tấm ảnh, sau khi liếc qua, vẻ mặt lập tức trở nên ác độc.
“Chát chát!”
Gã tức tốc cho Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên mỗi người một cái tát.
“Con điếm thối tha! Dám giở trò trước mặt tao!”
“Á!”
Lực tát của gã mạnh kinh người, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bị tát ngã ra đất.
Phần mặt bị đánh hằn lên dấu tay, khóe môi hai người rỉ ra chút máu.
Mẹ nó chứ, cả ngày hôm nay từ sáng đến giờ toàn gặp chuyện gì đâu không!
Giận dữ trong lòng khiến sợ hãi dần dần biến mất, Khương Thu Mộc phẫn nộ trừng mắt: “Các anh rốt cuộc là ai? Xâm nhập nhà của tôi, không nói lời nào đã trói chúng tôi lại, rốt cuộc muốn làm gì hả?”
Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi: “Muốn biết hả, theo tụi tao thì sẽ biết thôi.”
Gã hất đầu, ý bảo mang đi.
Người đàn ông đứng phía sau Khương Thu Mộc thô lỗ xách cô ấy lên đẩy về phía cửa.
“Từ từ, mấy người mang cô ấy đi đâu?” Tống Hân Nghiên hốt hoảng lao tới.
Mặt sẹo dừng lại: “À đúng rồi, quên mất còn mày nữa.”
Phẫn nộ biến mất, trong lòng lại tràn ngập sợ hãi, hai chân Khương Thu Mộc không nhịn được mà run lên.
Cô ấy giãy dụa, giãy thoát khống chế của người đàn ông đứng sau, lấy thân mình bảo vệ Tống Hân Nghiên phía sau: “Mấy… Mấy người muốn tìm tôi, không liên quan gì đến cô ấy cả. Tôi đi với các anh, thả cô ấy ra.”
Ánh mắt tham lam của người đàn ông lưu luyến trên mặt Tống Hân Nghiên hai giây, tiếc nuối chậc lưỡi: “Tụi tao cũng không tính bắt thêm người. Phiền phức!”
Gã vẫy tay về hướng Khương Thu Mộc, đẩy cô ấy về phía đàn em của gã.
Khương Thu Mộc bị ép đứng lên lần nữa.
Mặt sẹo hung hăng nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên: “Trở về báo tin cho người nhà của bạn mày, nói bọn nó lấy tiền chuộc người.”
Xác thực là bắt cóc rồi, đồng tử Tống Hân Nghiên co rụt lại.
“Không được báo cảnh sát, nếu tao mà biết bọn mày báo cảnh sát, tao sẽ lập tức giết con tin, chặt tay chặt chân tặng cho bọn nó, không tin thì cứ thử xem!”
Vừa dứt lời gã liền dúi mạnh đầu Tống Hân Nghiên vào bức tường bên cạnh.
“Rầm!”
Trong óc như vang lên tiếng sấm rền, chất lỏng ấm áp từ thái dương chảy xuống, toàn bộ tầm mắt đều đỏ tươi.
Tống Hân Nghiên hoa mắt ù tai ngã xuống.
“Hân Nghiên!”
Khương Thu Mộc thét toáng lên.
Người đàn ông nắm tóc cô ấy, dùng băng dính dán miệng cô ấy lại, đánh ngất rồi mang đi.
…
Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại, trong nhà Khương Thu Mộc đã không còn bóng người nào nữa.