Bệnh viện dưới quyền của Tưởng Thị.
Phòng bệnh VIP.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường bệnh yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Tử Hàn hớt hải chạy đến, trên trán đã chảy đầy mồ hôi.
Anh đang định đi vào thì Khương Thu Mộc và bác sĩ đi ra từ bên trong.
Cả hai chặn đường của Tưởng Tử Hàn.
Bác sĩ trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Tưởng, cô Tống vừa mới ngủ thiếp đi.
Cô ấy không sao, chỉ là hạ đường huyết mệt quá nên mới ngất xỉu thôi."
“Hạ đường huyết?” Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Hôm nay cô ấy đã làm cái gì?
Bác sĩ lắc đầu.
Tưởng Tử Hàn nhìn Khương Thu Mộc.
Ánh mắt của người đàn ông này quá mức dọa người, Khương Thu Mộc sợ tới mức rùng mình: "Cũng...!cũng không có gì, chỉ..
chỉ đến tìm Dạ Vũ Đình đề cập đến...!chuyện ly hôn."
"Đến nói một chút mà mất gần cả ngày ư?!"
"Còn...!còn đi đến trại tạm giam gặp Chu Ngọc Trân."
Tưởng Tử Hàn nhíu mày thật chặt.
Chúc Minh Đức vội lấy điện thoại di động chọn ra một đoạn video: "Trại tạm giam bên kia truyền đến một tin nói rằng, sau khi cô Tống gặp được Chu Ngọc Trân cảm xúc đã rất kích động..."
Đoạn video quay cảnh Tống Hân Nghiên suýt bóp cổ chết Chu Ngọc Trân.
Lúc đó vẻ mặt cô lạnh lùng dứt khoát, nếu cảnh sát không cưỡng chế kéo cả hai ra thì lúc đó Chu Ngọc Trân xảy ra chuyện gì, không ai có thể nói được.
Tưởng Tử Hàn sững sờ.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Tống Hân Nghiên dữ tợn như vậy, khí thế hung tợn, ánh mắt như dao, từng lỗ chân lông đều toát ra sự tàn nhẫn.
Khiến mọi người phải nhượng bộ, trông mà hãi hùng.
Nhưng Tống Hân Nghiên như thế này làm cho Tưởng Tử Hàn vô cùng nhẹ nhõm.
Anh yêu chiều nói: "Đây mới là bản tính của cô ấy, cuối cùng cũng phát huy rồi.
Tiêu hao hơi nhiều sức lực, mệt mỏi cũng là chuyện thường tình."
Bác sĩ gật đầu tán thành: "Chỉ là cô Tống vẫn cần phải chú ý hơn, dù sao cũng mới bị sẩy thai, tôi vừa mới kiểm tra cho cô ấy, hiện tại cơ thể đang hồi phục rất tốt, nếu cô ấy muốn xuất viện hoàn toàn có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Điều cần phải chú ý là trước khi đến kỳ kinh nguyệt tiếp theo, không được đụng nước lạnh, cũng không được làm việc nặng, xách đồ nặng, chỉ cần chú ý giữ ấm là được.”
Ngừng lại một chút, bác sĩ bổ sung thêm: “Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu có thể tiếp tục ngâm chân với thuốc mỗi tối.”
Tưởng Tử Hàn lần lượt ghi nhớ lời của bác sĩ: "Được."
"Ngoài ra..." Bác sĩ hơi do dự, cẩn thận dặn dò từng li từng tí: "Cơ địa của cô Tống dễ mang thai, nếu không có kế hoạch sinh con, nhất định phải có biện pháp phòng tránh..."
Lời vừa nói ra, thế giới im lặng.
Dường như cả tầng đều lộ vẻ xấu hổ.
Khương Thu Mộc ngượng ngùng ho khan một tiếng, quay ngoắt mặt sang một bên, làm bộ như không nghe thấy.
Chúc Minh Đức trước giờ luôn là một trợ lý đắc lực, những lời không nên nghe anh ta chưa bao giờ nghe thấy.
Vì vậy vào lúc này, anh ta nhìn trời đất, chỉ không nhìn ông chủ của mình và bác sĩ.
Tưởng Tử Hàn ngẩn ra, nhớ tới mình đã cưỡng bức Tống Hân Nghiên ở bên ngoài mấy lần, trái tim buồn bực đau nhói.
Chuyện này là lỗi của anh.
“Được.” Anh trầm giọng đồng ý.
Bác sĩ thở phào một hơi, đang chuẩn bị rời đi.
Tưởng Tử Hàn lại nói: "Chúng tôi sẽ không xuất viện, ở tròn một tháng rồi tính sau."
Bác sĩ đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Tưởng Tử Hàn quay sang Khương Thu Mộc: "Trong khoảng thời gian này, vẫn phải tiếp tục làm phiền cô Khương rồi."
Người đàn ông này đã cố gắng hết sức để kìm nén khí thế trên người mình, dáng vẻ cũng khá ôn hòa và dễ nói chuyện.
Khương Thu Mộc được chiều mà sợ, vội vàng gật đầu: "Tôi không thành vấn đề, dù sao chỗ đó của tôi vẫn phải đợi một thời gian nữa mới có thể đi làm bình thường."
Tưởng Tử Hàn không nói gì thêm, xoay người đi vào phòng bệnh.
Cửa phường bệnh đóng lại trước mặt Khương Thu Mộc.
“Phù!” Khương Thu Mộc thở phào một hơi, có hơi bất mãn.
Haizz, tên đàn ông chó này qua cầu rút ván sao?!
Chúc Minh Đức thấy có gì đó không ổn, vội vàng đi tới lấy thẻ phòng ra đưa sang: "Nghe nói cô Khương sắp mở một phòng làm việc bên này, gần đây cô bận chăm sóc cô Tống nên vẫn chưa tìm được phòng nhỉ.
Đây là nơi ở mà boss của chúng tôi đã thu xếp thay cô, cảm ơn cô đã chăm sóc cô Tống trong thời gian này.
"
Khương Thu Mộc khinh thường: “Tôi chăm sóc bạn thân nhà mình, không thèm người khác cảm ơn."
Chúc Minh Đức ho nhẹ một tiếng: "Tất nhiên, cảm ơn chỉ là một nguyên nhân trong đó.
Sau khi cô Tống xuất viện, có thể tạm thời cũng không còn nơi nào để đi.
Nơi chúng tôi cung cấp ước chừng vào ở cũng không vui vẻ gì, cho nên ý của boss chúng tôi là, anh ấy thuê nhà cho cô Khương, cô Tống chắc chắn sẽ chuyển qua đó ở cùng với cô.
Đến lúc đó sẽ nhờ cô Khương giúp đỡ, cứ nói nhà đấy là cô thuê, đừng để cô Tống biết có liên quan đến anh ấy là được."
Khương Thu Mộc tức giận đẩy tấm thẻ lại: "Trong mắt ông chủ anh, có phải chỉ cần nghèo hơn anh ta thì người khác sẽ thiếu anh ta chút tiền thuê nhà này không?!"
“Đương nhiên không phải rồi.”
Chúc Minh Đức lập tức tâng bốc cười: "Chủ yếu là vì hai cô gái các cô quá xinh đẹp, sống một mình ở bên ngoài cũng không an toàn lắm.
Căn nhà này không có gì đặc biệt, chỉ có an ninh tốt, trong khu dân cư cũng rất an toàn.
"
Được thôi, mặc dù biết đó là nịnh hót, nhưng nghe có vẻ khá thoải mái.
Khương Thu Mộc miễn cưỡng chấp nhận.
Hơn nữa, hiện giờ Tống Hân Nghiên đang vướng vào rắc rối, nhà họ Dạ và nhà họ Tưởng cũng không phải đèn cạn dầu, chút bản lĩnh cỏn con này của mình thật sự không bảo vệ nổi.
Nếu Tưởng Tử Hàn bằng lòng làm anh hùng thầm lặng, cô đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Vươn tay nhận lấy tấm thẻ: "Vậy thì cảm ơn nhiều.
Nhưng con người tôi không thích lợi dụng người khác.
Anh vẫn nên soạn một bản hợp đồng thuê nhà đi, tôi trả anh tiền thuê."
Chúc Minh Đức không dám thu tiền.
Nhưng nếu không nhận, lỡ như Khương Thu Mộc không ở, chẳng phải anh ta sẽ làm hỏng việc mà ông chủ giao phó sao, được một mất mười, trong đầu anh ta lung lay, đổi cách nghĩ khác liền thông suốt.
Không phải chỉ là tiền thuê nhà thôi sao? Nếu cô muốn đưa thì anh ta để cô đưa.
Còn chuyện thu bao nhiêu, đó là chuyện của anh ta.
Một đồng cũng là tiền, nếu anh ta nhận thì đã đi theo thủ tục chính quy, ông chủ cũng không thể kêu anh ta cuốn gói chỉ vì một đồng được.
Vì vậy, anh ta vui vẻ gật đầu, đạt được thỏa thuận với Khương Thu Mộc.
...
Về đêm
Tống Hân Nghiên chìm vào giấc ngủ sâu vẫn chưa tỉnh dậy.
Tưởng Tử Hàn dời máy tính đến phòng bệnh của cô, ngồi trong khu vực nghỉ ngơi vừa trông nom cô vừa làm việc.
Tô Thần Nam nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.
Anh ngay lập tức đặt máy tính xuống làm một động tác im lặng với anh ta.
Hai người rón rén chân tay bước ra ngoài phòng bệnh.
Tô Thần Nam đưa tài liệu mình mang tới cho anh: “Thời gian không bạc đãi người có lòng, cuối cùng cũng có một số tin tức tốt rồi."
Tưởng Tử Hàn nhanh chóng mở tài liệu ra xem.
Trong chồng tài liệu dày đặc kẹp xen kẽ một vài bức ảnh.
Tưởng Tử Hàn lật xem đến một tấm ảnh nọ, bất chợt dừng lại.
Tô Thần Nam liếc mắt nhìn, lại rút ra một tấm khác đưa cho anh.
Người trên hai bức ảnh này có hơi xêm xêm giống nhau, chỉ là thời đại của hai bức ảnh khác nhau.
Một tấm trong đó cho dù là ăn mặc hay trang điểm đều có hơi hướng một thời đã qua, hiển nhiên là phong cách khi còn trẻ của thế hệ lớn tuổi.
Tô Thần Nam trần thuật lại rằng: "Hai người trên bức ảnh đều không phải là chị dâu.
Họ là một đôi mẹ con, người mang hơi hướng thời đại là đối tượng Dạ Khải Trạch ngưỡng mộ trong lòng.
Một tấm khác, là bạn gái cũ của Dạ Vũ Đình.
Ba con nhà họ Dạ cũng đỉnh thật sự, người họ thích thế mà lại là một cặp mẹ con, dáng vẻ còn hơi giống với chị dâu nữa.
Chỉ là như vậy cũng có thể giải thích được vì sao Dạ Vũ Đình dùng trăm phương ngàn kế muốn có được chị dâu...!"
Anh ta khẽ chỉ vào bức ảnh bạn gái cũ của Dạ Vũ Đình: "Cô ấy tên là Nam Mặc Tầm, là tình yêu đích thực của Dạ Vũ Đình, tuy nhiên mấy năm trước đã qua đời rồi.
Dạ Vũ Đình coi chị dâu như thế thân của cô ấy, nói ra cũng thật sự có mấy phần si tình.
"
Tưởng Tử Hàn siết chặt tấm ảnh trong tay: "Tên súc vật này! Nếu anh ta thật lòng với Tống Hân Nghiên còn được, nhưng ngay từ đầu anh ta đã có âm mưu với cô ấy rồi!"
Anh kìm nén cơn tức giận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Hai mẹ con này trông giống Tống Hân Nghiên như thế, họ...!phải chăng họ có quan hệ gì với Hân Nghiên không?!".