Tưởng Minh Trúc mở đôi mắt to như quả nho đen nghiêm túc nhìn cô: “Tống Hân Nghiên, mặc kệ mẹ và lão Tưởng như thế nào, tình cảm giữa chúng ta đều không được bị ảnh hưởng có được không?”
Tống Hân Nghiên bị đôi mắt nghiêm túc của cô ta nhìn mà xót xa trong tim, suýt nữa lại rơi lệ.
Cô mỉm cười nói với giọng khàn khàn: “Được, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chúng ta đều là bạn tốt, chị em tốt.
Mẹ bảo đảm với con, trở mặt với ai cũng tuyệt đối không trở mặt với Minh Trúc của chúng ta.”
“Như vậy còn tạm!”
Cô bé lúc này lại trở nên vui vẻ, lại xúc cháo bắt đầu đút.
Chỉ là cô bé còn quá nhỏ, tóm lại không cằm cân bằng được, cháo đưa lên rơi một nửa đút một nửa.
Tống Hân Nghiên cười híp mắt để cô bé dày vò, mặc cho số cháo đó rơi vào quần áo cũng không nhắc nhở.
Một lớn một bé, một người đút vui vẻ, một người ăn vui vẻ.
Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa, nhìn hai người một lớn một nhỏ ở trong cười híp mắt như vậy, cuối cùng anh cũng thở phào.
Sẩm tối.
Dạ Nhất dựng một cái bàn ở trên giường của Dạ Vũ Đình, bày đồ ăn chuẩn bị cho người bệnh lên trên.
“Ông chủ, tôi đút cho anh?”
“Không cần.” Dạ Vũ Đình lạnh nhạt từ chối: “Đợi mợ chủ tới, bảo cô ấy đút.”
Dạ Nhất không thể làm, chỉ đành lấy điện thoại gọi điện cho Tống Hân Nghiên.
Nhưng điện thoại của cô lại khóa máy.
Anh ta lại gọi về nhà.
Trong nhà là người giúp việc Irene nghe máy, nói cô nửa đêm hôm qua sau khi Dạ Nhất gọi đi thì chưa có về nhà.
Dạ Nhất lại vội gọi tới công ty.
Công ty là nhân viên ở lại tăng ca nghe máy, nói cả ngày nay không nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Dạ Nhất còn chưa cúp máy thì thấy sắc mặt của Dạ Vũ Đình trở nên rất phức tạp, trong âm trầm lại mang theo sự sốt ruột.
Anh ta tối sầm mặt căn dặn: “Lập tức phái người đi tìm.”
“Vâng.”
Dạ Nhất đáp ứng, không nhịn được mà làu bàu một câu: “Nói thật, ông chủ, tôi có chút thấy không đáng thay cho anh.”
Dạ Vũ Đình ngước đôi mắt thâm trầm nhìn anh ta.
Dạ Nhất tiếp tục: “Mợ chủ biết anh ở bệnh viện, cô ấy thì hay rồi, đi một cái thì cả một ngày không lộ diện.
Không chỉ như vậy, nói về nhà, kết quả không có về nhà, cũng không tới công ty, còn để một bệnh nhân như anh thay cô ấy lo lắng.”
Anh ta có chút oán trách: “Ông chủ, tôi nói anh có ý gì chứ? Mợ chủ rõ ràng không có ý với anh...”
“Bốp!”
Lời của Dạ Nhất còn chưa nói xong thì Dạ Vũ Đình bỗng ngồi thẳng, tát mạnh một cái.
Chỉ là gân tay của anh ta đứt rồi, cả bàn tay mềm oặt không có sức.
Nhưng cái tát như này, sỉ nhục hơn đau đớn.
Dạ Nhất mím môi, im miệng, phòng bệnh rơi vào khoảng lặng.
Hai mắt của Dạ Vũ Đình rất u tối, ánh mắt lạnh lẽo: “Chuyện của tôi từ khi nào tới lượt cậu xía vào?”
Anh ta tức giận nói: “Tống Hân Nghiên là vợ của tôi, mợ ba của nhà họ Dạ, người bạn đời của tôi được pháp luật bảo hộ trong trên sổ hộ khẩu, ai dám làm gì cô ấy, ai có thể làm được gì cô ấy!”
Dạ Nhất mím môi, ánh sáng trong mắt tối đi: “Ông chủ, xin lỗi, là tôi vượt giới hạn rồi.
Tôi lập tức phái người đi tìm mợ chủ, vết thương của anh cũng nứt ra rồi, cần phải băng bó lại.”
Nói xong, anh ta lập tức đi sắp xếp.
...
Ở một bên khác, bệnh viện dưới trướng của Tưởng Thị.
Phòng bệnh VIP.
Tưởng Tử Hàn nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Tống Hân Nghiên yên tĩnh ngủ.
Gương mặt nhỏ bằng bàn tay của cô tái nhợt, không có huyết sắc, khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Tưởng Tử Hàn nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của cô.
Môi vừa chạm vào trán, Tống Hân Nghiên ‘xoạt’ một cái, mở mắt ra.
Giấc ngủ này cô ngủ không sâu, gần như vào lúc Tưởng Tử Hàn lại dần thì tỉnh táo lại.
Tống Hân Nghiên dấy lên cơn giận dữ, tay vô thức giơ lên, tát về phía mặt của người đàn ông ở trên cô.
Tưởng Tử Hàn dường như sớm đã biết cô đã tỉnh, tay của cô vừa giơ lên thì bị anh túm cổ tay nhẹ nhàng đè lại giường bệnh.
Giọng nói của anh trầm thấp mà dịu dàng: “Đồ không có lương tâm, anh đến đưa điện thoại cho em, em báo đáp anh như vậy sao? Không muốn nữa sao?”
Lông mày của Tống Hân Nghiên nhíu chặt, thấy sắp phát hỏa, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra.
Cố Vũ Tùng và chủ nhiệm Trần của khoa phụ sản của bệnh viện cùng xuất hiện ở cửa.
Anh ta tức giận mắng: “Mẹ nó chứ, anh Hàn, tên đó thật sự không phải là người, báo cáo kiểm tra có rồi, em...”
Âm thanh bỗng dừng lại.
Anh ta chớp mắt, rồi chớp mắt, cười ngại ngùng sờ mũi: “Chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy, hai người tiếp tục.”
Nói xong thì muốn đóng cửa rút ra ngoài.
Tống Hân Nghiên đen mặt, lập tức đẩy Tưởng Tử Hàn ra.
Tưởng Tử Hàn chỉnh lại áo khoác, đứng thẳng người, lạnh lùng liếc sang Cố Vũ Tùng: “Cút trở lại.”
Cố Vũ Tùng cười ha ha đứng lại, giơ báo cáo trong tay: “Chúng em đến là muốn nói với anh...”
Tưởng Tử Hàn nhìn thấy báo cáo, sắc mặt bỗng tối sầm, trừng mắt một cái.
Cố Vũ Tùng: “...”
Đù mẹ hôm nay anh ta ra khỏi cửa chắc chắn không xem lịch.
Tưởng Tử Hàn quay mặt lại, cụp mắt nhìn Tống Hân Nghiên dịu giọng nói: “Em cố gắng nghỉ ngơi, anh đi rồi sẽ quay lại.”
Đi về phía cửa, lạnh lùng nói với Cố Vũ Tùng: “Cậu đi theo tôi.”
Hai người đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Trần ở lại làm kiểm tra cho Tống Hân Nghiên: “So với trước đó tốt hơn không ít, tĩnh tâm nghỉ ngơi.”
Dặn dò xong thì muốn đi.
“Bác sĩ Trần.” Tống Hân Nghiên gọi cô ta: “Cơ thể của tôi có phải xảy ra vấn đề gì không?”
Bản báo cáo trong tay Cố Vũ Tùng cô nhìn thấy rồi, tuy không biết là báo cáo gì, nhưng từ thần sắc của Tưởng Tử Hàn không khó nhìn ra, thứ đó có liên quan tới cô.
Chủ nhiệm Trần nở nụ cười thân thiện: “Đừng nói linh tinh, cô còn trẻ, cơ thể có thể có vấn đề gì chứ? Còn nữa, tất cả kiểm tra của cô đều là tôi sắp xếp người làm, nếu thật sự có vấn đề, tôi có thể không biết sao? Cô Tống, cơ thể của cô rất tốt, chỉ suy nhược thôi.
Cô phải thả lỏng tâm trạng, như vậy mới có thể nhanh chóng khôi phục lại trạng thái sức khỏe bình thường được.”
Sợ Tống Hân Nghiên tiếp tục hỏi chủ đề này, cô ta chuyển chủ đề: “Cô gái trẻ đều thích đẹp, cô có phải bình thường cũng đang giảm béo, không có ăn cơm đàng hoàng không?”
Vốn chỉ là hỏi thuận miệng, không có nhận được kết quả.
Nghe thấy hỏi vậy thì sững người, Tống Hân Nghiên cũng thuận theo chủ đề của chủ nhiệm.
“Không có.” Cô lắc đầu, rất tự tin nói: “Thật ra cơ thể của tôi luôn rất tốt, bình thường ngay cả cảm cũng rất ít, hơn nữa tôi còn có luyện quyền rèn luyện sức khỏe.”
Cho nên bác sĩ nói cô suy nhược, cô không hề tin.
Chỉ là bệnh viện là của nhà họ Tưởng, bác sĩ muốn ở trước mặt Tưởng Tử Hàn thể hiện một chút, không bệnh cứ phải nói có bệnh, tâm lý này cô cũng có thể hiểu.
Ánh mắt của chủ nhiệm Trần lóe lên, mỉm cười gật đầu: “Vậy thì có thể là bình thường dinh dưỡng có chút không theo kịp, cô thiếu máu nghiêm trọng, có điều cũng không phải chuyện gì lớn, truyền dịch mấy ngày là được...”
Ở bên ngoài phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng đưa báo cáo trong tay cho Tưởng Tử Hàn: “Chiếc vòng tay đó thật sự có vấn đề.
Thuốc dẫn tới sẩy thai quả nhiên là được kiểm tra ra từ chiếc vòng tay.”
Báo cáo bị Tưởng Tử Hàn vo biến dạng, lửa giận từ trong tim lập tức tỏa ra tứ chi toàn thân.
Vừa đau lòng vừa tức giận, anh nghiến răng mắng: “Người phụ nữ này sao không ngốc chết đi chứ.”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Người bỏ thuốc tâm tư thầm trầm thủ đoạn lại khôn ngoan, người bình thường đều rất khó phát giác.
Chỉ là Tống...!thể chất này của chị dâu, cũng thật sự không ai có, đậm nét ngây thơ, có điều...”
Mắt của anh ta nheo lại: “Chiếc vòng tay là Dạ Vũ Đình tặng nhỉ? Chị dâu đoán chắc nằm mơ cũng không ngờ anh ta sẽ động tay chân ở trong này.
Tên này, thật sự quá ác độc rồi! Bản thân không ngủ được với gái, không có được con thì phòng...”
“Im mồm!” Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn sắc lẹm như dao, đanh giọng quát khẽ.
Cố Vũ Tùng im miệng.
Anh ta thấy bất công cho ai chứ?!
Tưởng Tử Hàn đè nén cơn giận, nói một cách lý trí: “Thuốc không thể là Dạ Vũ Đình bỏ vào.”.