CHƯƠNG 27

Cô lấy giấy tờ chuyển nhượng và giấy phép kinh doanh ra: “Đây là công ty dưới danh nghĩa của tôi, bọn họ là người không liên quan, chưa được tôi cho phép đã tự ý xông vào công ty là xúc phạm tới lợi ích công ty của tôi. Giờ tôi muốn báo cảnh sát bắt người.”

“Chuyện này…” Mấy anh cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không dám tùy tiện nói tiếp.

“Anh cảnh sát, thật là ngại quá, dạy con không nghiêm, để các cậu chê cười rồi. Con gái út của tôi không hiểu chuyện, giận dỗi ấy mà, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”

Tống Quốc Dũng nhanh chân đi tới.

Mấy anh cảnh sát thở phào nhẹ nhõm: “Ông Tống đến rồi, không sao không sao hết. Giải quyết khó khăn cho nhân dân cũng là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi. Nhưng ông xem ở đây…”

Mặt Tống Quốc Dũng tràn đầy xấu hổ áy náy: “Con gái út của tôi thích bạn trai của con gái lớn, hôm qua đứa lớn đính hôn làm con bé kích động nên đầu óc có hơi…”

Tống Hân Nghiên không thể tin nổi: “Ba! Ba đang nói cái gì thế?”

Tống Quốc Dũng không để ý tới Tống Hân Nghiên, cầm một túi thuốc và đơn chuẩn bệnh trong tay trợ lý tới, vô cùng đau đớn: “Ngày thường trông con bé khỏe mạnh đấy, mãi đến khi thấy giấy khám bệnh này thì tôi mới biết tâm lý con bé mong manh như vậy.”

Giấy khám trong tay Tống Quốc Dũng được chuyển tới tay cảnh sát, mở ra.

Tống Hân Nghiên nhìn theo, mấy chữ ‘tâm thần phân liệt’ in đậm to đùng đập thẳng vào mắt cô.

Cô kinh ngạc tột độ: “Ông… Tôi cũng là con gái ông cơ mà? Sao ông lại vu khống tôi như thế!”

Tống Quốc Dũng giận dữ quát: “Vu khống? Chẳng lẽ người chạy đến phá đám tiệc đính hôn chị gái mày hôm qua không phải mày à? Người đứng trước mặt mọi người tỏ tình với anh rể không phải mày đấy chắc?”

Hai mắt Tống Hân Nghiên bị cơn giận nhuộm đỏ.

Đúng là cô phá đám, nhưng cô không hề tỏ tình, mà là chất vấn!

Rõ ràng là Hoắc Tấn Trung phản bội cô trước, rõ ràng là chị gái cướp bạn trai của cô!

Tống Quốc Dũng không hề cho cô cơ hội cãi lại, dáng vẻ nặng nề nhọc lòng: “Hân Nghiên, ba không thể để con sai lầm thêm được nữa. Ba biết con không muốn cho người ta biết chuyện mình bị bệnh, nhưng đây là sự thật. Có bệnh thì chúng ta phải chữa.”

Tống Hân Nghiên siết chặt nắm tay, khớp hàm cắn chặt, tựa như thứ hít vào phổi không phải không khí mà là vụn thủy tinh vậy.

Cô cố gắng biện minh, hai mắt đỏ bừng: “Tôi không bị bệnh!”

Giọng cô khàn khàn không rõ.

“Người nào có bệnh chẳng nói như thế!” Tống Quốc Dũng nói: “Con nói mình không bị bệnh thì lấy chứng cứ ra đây đi!”

Hai ba con mặt đỏ phừng phừng trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai một phân.

Tống Mỹ Như vội dịu giọng trấn an: “Ba, ba đừng kích động Hân Nghiên.”

Cô ta dịu dàng vỗ về: “Hân Nghiên, em đừng giận. Mọi người đều biết em không bị bệnh. Đều là lỗi của chị, tại chị cả, em đừng kích động…”

Tống Kim Minh cũng vội vàng ý bảo người giấu giấy khám và thuốc đi: “Đúng đúng, người bị bệnh là bọn anh, bọn anh đều bệnh, chỉ có em bình thường thôi. Hân Nghiên, em bình tĩnh đi, tuyệt đối đừng kích động, các anh cảnh sát còn đang ở đây đấy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play