Dạ Vũ Đình đau lòng không thôi, vội vàng kêu Dạ Nhất lấy túi đá cho mình, dùng khăn mặt bọc lại rồi chườm lên mặt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên muốn cầm lấy tự mình làm.
Dạ Vũ Đình cố chấp né tránh, vừa chườm cho cô lại vừa đỏ mắt thấp giọng nói xin lỗi: “Anh xin lỗi...!anh thật sự xin lỗi...!anh không ngờ sau khi mình phát bệnh lại khốn nạn như thế.
Hân Nghiên, em nhất định phải tha thứ cho anh, anh..."
“Tôi không trách anh.”
Bốn chữ mềm mại làm Dạ Vũ Đình không thể nói thêm gì nữa.
Buổi tối, Tống Hân Nghiên chủ động ở lại trông chừng anh ta.
Cô nằm trên ghế sofa.
Trên mặt đau nhức khiến cô không thể ngủ được, chỉ có thể trừng to mắt trong tối cho đến rạng sáng.
Vất vả lắm mới ngủ, vừa mới nhắm mắt lại đã cảm thấy cổ bị người nắm chặt.
Cảm giác nghẹt thở quen thuộc bao trùm lấy cô.
Nỗi sợ dâng trào, cô bất giác vùng vẫy nói mớ.
“Tưởng Tử Hàn.”
Tống Hân Nghiên hoảng sợ hét lên, cô ngồi phắt dậy, đầu đầy mồ hôi.
Phòng bệnh rất yên tĩnh.
Mùi thuốc sát trùng xua tan nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trong giấc mộng.
Tống Hân Nghiên lau mồ hôi lạnh trên trán, hít thở từng hơi, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.
Nơi đó vẫn còn ngọn đèn nhỏ.
Dưới ánh đèn mông lung, gương mặt của Dạ Vũ Đình ẩn trong bóng tối, tiếng hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi quanh quẩn trong phòng bệnh.
Vẫn may là không đánh thức anh ấy.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngã xuống ghế sofa.
Trong bóng tối, hai gò má sưng đỏ tê rần nóng rát.
Nơi nào đó trên người cũng có chút khó chịu.
Tống Hân Nghiên cuộn tròn người, che giấu mình ở bên trong.
Cô dùng sức đè lấy trái tim, nơi đó đang đau đớn từng hồi.
Chồng trước thì ngược đãi, chồng hiện tại thì bạo lực...!ha ha, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ bản thân thuộc tuýp người có lý thì không sợ, thế mà sau khi bị ngược đãi, cô lại không phản kháng.
Nhưng mà, cô phản kháng bằng cách nào đây?
Một bên là tên biến thái không thể trêu chọc.
Một bên khác là người bệnh không thể nào so đo.
Tống Hân Nghiên mở to đôi mắt trống rỗng, mờ mịt, nhìn chằm chằm phòng bệnh lờ mờ.
Không biết tại sao, cô liền nhớ đến lúc Dạ Vũ Đình ra tay đánh cô.
Cái tát thứ nhất thật sự khiến cô không thể phòng bị, nhưng mà rõ ràng những cái tát sau đó, cô có thể phản kháng.
Nhưng cô lại không làm.
Cô cứ để mặc cho Dạ Vũ Đình ngược đãi mình, thẳng cho đến khi chịu đựng không được mới thôi.
Toàn bộ quá trình, cô không hề cảm thấy ấm ức, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Dường như sau khi để Dạ Vũ Đình phát tiết, thế thì sau đó cô nhắc tới chuyện ly hôn sẽ thẳng thắn hơn một chút, cô liền có thể...!bớt nợ anh thêm một chút?
Trong đêm đen, Tống Hân Nghiên cười tự giễu.
Gương mặt bị kéo căng vô cùng đau nhức.
Cô lập tức che biểu cảm, thở dài, cảm thấy hãi hùng bởi vì suy nghĩ của mình.
Nếu như không phải cô có tâm lý biến thái, vậy thì chắc chắn có khuynh hướng tự ngược.
Tống Hân Nghiên rùng mình đẩy lùi những suy nghĩ đáng sợ ấy, cô thành tâm cầu nguyện Dạ Vũ Đình nhanh chóng khỏe lại, nhà họ Dạ cũng có thể sớm khôi phục lại bình thường, như thế này thì cô mới không có cảm giác áy náy sâu sắc, mới có thể...!nhắc tới chuyện ly hôn.
Suy nghĩ lung tung một hồi, rốt cuộc cô cũng mơ mơ màng ngủ thiếp đi.
Trên giường bệnh, sau khi hô hấp của Tống Hân Nghiên dần dần đều, Dạ Vũ Đình lại mở mắt ra.
Anh ta vén chân bước xuống giường, đi chân trần đến trước sofa.
Thân thể nhỏ bé của người phụ nữ nằm cuộn người trên ghế sofa, trông rất yếu ớt, khiến người khác nhìn thấy mà muốn yêu thương.
Cho dù là một người phụ nữ nhỏ bé như thế, nhưng tâm chẳng những hung ác, mà còn đê tiện.
Dạ Vũ Đình đưa tay từ từ đặt ở cổ Tống Hân Nghiên.
Chỉ cần anh ta dùng sức một chút, người phụ nữ mang đến sự sỉ nhục cho anh ta có thể vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng mà.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Dạ Vũ Đình, anh ta hít sâu mấy hơi, sau đó mới thu hồi tay lại.
Anh ta cười lạnh, bàn tay lạnh lẽo như con rắn độc lướt qua gương mặt sưng đỏ của Tống Hân Nghiên: “Có một gương mặt giống với cô ấy, nhưng lại khác cô ấy nhiều lắm.
Tống Hân Nghiên, cô không xứng được giống với cô ấy.”
Người của anh ta mới không đê tiện như thế này, không làm ra nhiều chuyện vô liêm sỉ như thế.
Người của anh ta, trong lòng chỉ có anh ta.
“Cô kết hôn với tôi, nhưng người mà cô gọi, người mà cô nghĩ trong lòng, thân thể của cô đều cho người đàn ông khác.”
Dạ Vũ Đình nghiến răng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên trong bóng đêm đen tối: “Tống Hân Nghiên, cô hãy chờ đó, tất cả những gì mà cô gây ra với người nhà tôi, tôi sẽ trả lại cho cô từng chút từng chút một.
Ai bảo cô cứ phải dùng một gương mặt giống với cô ấy, nhưng mà lại không tốt đẹp bằng cô ấy...!tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
...
Ngày hôm sau.
Bác sĩ lại kiểm tra một lượt cho Dạ Vũ Đình, sau đó thông báo anh ta có thể xuất viện.
Tống Hân Nghiên trang điểm nhạt cho mình, có thể che đi vết sưng đỏ trên mặt đến bảy tám phần.
Sau khi dọn đồ xong, cô đỡ Dạ Vũ Đình định ra ngoài, Dạ Nhất liền vội vàng đẩy cửa bước vào.
“Ông chủ, xảy ra chuyện rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình đột nhiên thu lại.
Không hiểu sao, Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy khẩn trương.
Hai người đều nhìn Dạ Nhất.
Dạ Nhất thở hổn hển, vội vàng nói: “Hàng trăm bệnh viện và công ty trước đó đã đặt các trang thiết bị y tế từ chúng ta đồng loạt hủy bỏ hợp đồng rồi.”
“Chuyện lúc nào?”
Dạ Vũ Đình nặng nề hỏi.
“Từ tối hôm qua đến bây giờ.” Giọng nói của Dạ Nhất nhỏ dần: “Ngày hôm qua anh đột nhiên lại phát bệnh, tôi không dám nói những chuyện này sợ quấy rầy anh, lúc đó chỉ có mấy công ty, tôi liền cho người đè xuống, ai biết được sáng nay điện thoại bên phía công ty nhận cuộc gọi tới tấp, tất cả đều là hủy hợp đồng, trả hàng, hàng nghìn trang thiết bị đã được đưa lên máy bay và hàng chục nghìn tỷ được đặt vào nó..."
Sắc mặt Dạ Vũ Đình thay đổi, lông mày nhíu chặt: “Tại sao đột nhiên lại có chuyện này xảy ra, cậu đã đi điều tra nguyên nhân chưa?”
Tống Hân Nghiên cũng nghiêm túc hỏi: “Nếu như mua hàng, vậy thì chắc chắn có hợp đồng, bọn họ đơn phương hủy bỏ hợp đồng thì phải bồi thường, mọi người không thông báo với bọn họ à?”
Dạ Nhất sắp khóc đến nơi: “Bọn họ nói là trang thiết bị của chúng ta có vấn đề, còn tìm người kiểm tra chất lượng, kết quả cho thấy nằm trong phạm vi trả hàng, không chỉ không bồi thường phí vi phạm hợp đồng mà dựa theo quy định chúng ta còn phải trả hơn sáu mươi tỷ tiền đặt cọc.”
Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng nhiên trùng xuống, cô lo lắng nhìn Dạ Vũ Đình.
Trên mặt anh ta không có biểu cảm, nhưng nét mặt vẫn coi như còn bình tĩnh.
Dạ Vũ Đình đẩy Tống Hân Nghiên ra, nhanh chân bước ra ngoài: “Lập tức gửi tôi xem đơn trả hàng của bọn họ, mặt khác, triệu tập các quản lý cấp cao của công ty, về công ty chờ lệnh.”
Từng mệnh lệnh tỉnh táo được đưa ra.
Dạ Nhất đã cho người xử lý tốt các lý do trả hàng của công ty, trực tiếp gửi vào trong điện thoại của Dạ Vũ Đình.
Dạ Vũ Đình xem một hồi, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Chắc chắn là đối phương có chuẩn bị.
“Cái đám vô ơn kia, giá trang thiết bị mà trước kia chúng ta cho bọn họ đã là giá thấp nhất trong ngành, bây giờ bọn họ chẳng những hủy hợp đồng, làm trái với hợp đồng, vậy mà còn đặt đơn ở Tưởng thị, chọn thiết bị mới của bọn họ.”
Dạ Nhất giận đỏ cả mắt, tay nắm chặt điện thoại: “Phần lớn linh kiện máy móc của Tưởng thị đều là hàng nội địa, cho nên giá tiền thấp hơn chúng ta, cộng thêm Tưởng Tử Hàn vốn dĩ là bác sĩ, anh ta có tiếng tăm và lực ảnh hưởng nhất định ở lĩnh vực này, cho nên có rất nhiều bệnh viện, các tổ chức y tế đều không hề do dự mà lựa chọn anh ta, ngay cả cơ hội muốn thương lượng cũng không cho chúng ta.”
Khí tức quanh người Dạ Vũ Đình càng ngày càng giảm xuống.
Dạ Nhất không cam lòng: “Các vấn đề chuyên nghiệp này chắc chắn là do chuyên gia chỉnh sửa lại giúp bọn họ, ngoại trừ Tưởng thị, tôi thật sự không thể nghĩ ra còn có người nào có lý do làm như vậy...!Tưởng Tử Hàn thật sự quá âm hiểm, chắc chắn là anh ta vẫn còn đau đáu chuyện cô chủ cung cấp thuốc cho Ninh Bội, bây giờ đang trả thù chúng ta, thậm chí còn có khả năng bởi vì...".