Mùi máu tươi lập tức theo cánh môi dán vào nhau của hai người xâm nhập vào khoang miệng đối phương.
Tưởng Tử Hàn ăn đau, bất giác lùi ra.
Tống Hân Nghiên ghét bỏ lau nước miếng và máu dính trên môi: “Tưởng Tử Hàn, nếu anh còn dám làm loạn, có tin tôi báo cảnh sát không! Anh đã không cần thể diện, tôi liền theo anh tới cùng!”
“Em muốn theo thế nào?” Tưởng Tử Hàn nắm cằm Tống Hân Nghiên: “Người nhà họ Dạ hại con gái tôi, em cảm thấy em không theo tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho em?! Nằm mơ!”
Anh trào phúng: “Hoặc là, em bồi tội, tôi thả em một con ngựa?!”
Cơn tức của Tống Hân Nghiên nghẹn trong cổ họng: “Ai hạ độc thì anh đi tìm người đó, liên quan gì tới tôi!”
“Họ vì em mới khiến con gái tôi chịu tổn thương.

Tống Hân Nghiên, em mới là đầu sỏ gây họa.

Mà tôi…tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho đầu sỏ gây họa!”
Tống Hân Nghiên tức đỏ mắt, mắng: “Anh con mẹ nó bệnh à!”
Cô liều mạng muốn hất anh xuống, lại vô ích!
Cô hung hăng nắm cổ áo anh, phẫn nộ: “Anh đã hận tôi như vậy, hận tôi chết, tại sao còn muốn cho người đi lật lại vụ án, đi tìm chứng cứ! Nhà họ Tưởng anh không phải có thể một tay che trời ở thủ đô sao? Anh trực tiếp tìm người định tội tôi đi! Trực tiếp khiến tôi ngồi tù, trực tiếp bắn chết cũng được! Anh muốn làm sao hả giận đều được, tôi không thể phản kháng, tôi không phản kháng còn không được sao? Anh cút đi, có gan giết chết tôi đi!”
Tưởng Tử Hàn tức giận gân xanh trên trán giật giật.
Lòng tốt của anh con mẹ nó bị cô xem thành lòng lang dạ sói!

“Đương nhiên phải chơi chết em!”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn âm trầm, cơ thịt trên mặt bị ép ra độ cong hung ác: “Chết ngay nào có vui bằng từ từ tra tấn em!”
Tay anh rơi trên quần áo cô, chậm rãi kéo: “Tôi sẽ để em từ từ nếm trải hậu quả và trả giá của việc lừa tôi, lợi dụng tôi, vứt bỏ tôi!”
Dứt lời.
“Soạt!”
Áo dệt kim cả dây và nút, loạt soạt rơi xuống.
“Tưởng Tử Hàn! Đồ điên, anh lại muốn làm gì!”
Tống Hân Nghiên hoảng loạn, cũng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Cô bắt đầu tay đấm chân đá anh.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tưởng Tử Hàn bị lửa giận thiêu đỏ, kéo tay cô sang, trực tiếp dùng áo bị kéo xuống từ người cô trói ngược lại trên vách xe.
Nước mắt sợ hãi trào dâng, Tống Hân Nghiên liều mạng muốn gõ vách xe, kêu cứu với bên ngoài: “Cứu mạng…có ai không…”
Tưởng Tử Hàn từ trên cao nhìn xuống cô.
Không biết anh ấn chỗ nào, lưng ghế hạ xuống, nối liền với chiếc giường rộng lớn thoải mái phía sau.
Giọng anh âm u như vang lên từ địa ngục: “Vô ích thôi.

Xe này cách âm rất tốt, người bên ngoài không chỉ không nghe thấy giọng em, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không cảm nhận được.

Dù họ đứng ở cửa sổ xe, cũng không nhìn thấy chúng ta ở bên trong!”
Tống Hân Nghiên hoàn toàn tuyệt vọng, từ bỏ giãy giụa.
Động tác Tưởng Tử Hàn ưu nhã cởi bỏ nút áo sơ mi của mình: “Làm khó em gả cho Dạ Vũ Đình lâu như vậy, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cơ bản cũng không làm được.

Hôm nay tôi liền vất vả một chút, thỏa mãn em!”
Anh đè xuống, hung hăng bóp cằm cô.
Tống Hân Nghiên chợt rùng mình.
Tưởng Tử Hàn khẽ cười: “Tống Hân Nghiên, thừa nhận đi, thân thể em chỉ thừa nhận tôi, nó đang thịnh tình mời gọi tôi.”
Tống Hân Nghiên xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Những nơi tay anh lướt qua, như đang châm lửa.
Cô vừa thẹn vừa giận, giọng lại không nhịn được có chút run rẩy: “Anh bỉ ổi! Vô sỉ!”
Tống Hân Nghiên chợt rùng mình, mặt mày vốn đỏ càng như rỉ máu, phong tình vô hạn.
Phản ứng cơ thể khiến cô tuyệt vọng.

Cô không kháng cự nữa, không cam lòng yếu thế mắng: “Công phu của anh quả thật không tệ, tôi liền xem như tìm trai bao miễn phí có thể khiến bản thân hưởng thụ vậy! Nhưng Tưởng Tử Hàn, hành vi của anh khiến tôi ghê tởm! Sở Thu Khánh mặc dù chả ra làm sao, nhưng đối với anh cũng có vài phần thật lòng.

Anh vừa lấy cô ta vào cửa, vừa ở ngoài cưỡng ép tôi, thật quá khốn khiếp!”
Tưởng Tử Hàn bạo nộ, cắn lên thùy tai cô.
“A!”
Tống Hân Nghiên thét thất thanh.
Tưởng Tử Hàn dùng răng ma sát thùy tai cô, giận không kiềm được nói: “Tôi căn bản không lấy cô ta! Đời này, tôi cũng sẽ không lấy người khác! Trên chứng nhận kết hôn của Tưởng Tử Hàn tôi tuyệt đối không cho phép có tên người phụ nữ thứ hai!
Là em muốn ly hôn với tôi! Là em trêu chọc tôi rồi lại thay lòng! Là em khiến tôi nửa đời sau cô đơn lẻ bóng, em, em phải trả giá! Dù em kết hôn với người đàn ông khác, cũng đừng hòng thoát khỏi tôi!”
Tống Hân Nghiên hơi thở hỗn loạn, kinh ngạc chấn động nhìn anh.
Anh…vừa nói gì?!
Không kết hôn với Sở Thu Khánh?!
Sao có thể!
Hôm lĩnh chứng, Sở Thu Khánh không chỉ gửi lên vòng bạn bè, còn gửi hình kết hôn hai người chụp.
Chẳng lẽ đều là giả?!
Chẳng trách hôm đó anh không đến cục dân chính, ngay cả chứng nhận kết hôn anh cũng làm giả?

Tống Hân Nghiên trong trạng thái mơ hồ được Tưởng Tử Hàn ôm vào bồn tắm.
Không gian trong xe rộng lớn, đồ đạc đầy đủ.
Nước ấm xoa dịu cơ thể đau nhức vô lực của cô, cảm giác chuếnh choáng trong đầu cũng lùi đi không ít.
Tưởng Tử Hàn ôm cô, giúp cô rửa sạch dấu vết trên người: “Em và Dạ Vũ Đình sẽ không lâu dài, Hân Nghiên, tôi cũng không cho phép em ở bên người đàn ông khác quá lâu.”
Người đàn ông phát tiết xong, giọng trầm thấp dịu dàng.

Tống Hân Nghiên tức giận bắt lấy cánh tay anh, hung hăng cắn một cái.
Tưởng Tử Hàn đau đớn cơ thịt toàn thân căng cứng, lại chịu đựng không cử động, thản nhiên nhìn cô cắn mình.
Giống như người đau không phải anh.
Tay người đàn ông như làm bằng sắt, mùi máu xộc vào khoang miệng, Tống Hân Nghiên cắn ê răng, anh lại ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Cô chán nản, không cam lòng buông miệng.
Tống Hân Nghiên lau đôi môi dính tơ máu: “Tưởng Tử Hàn, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, anh không để tôi làm người, vậy mọi người liền cùng nhau xuống địa ngục đi! Tôi phải tố cáo anh! Tôi muốn khiến anh thân bại danh liệt!”
Tưởng Tử Hàn thoải mái dựa vào vách bồn tắm, hời hợt nói: “Em có chứng cứ sao? Em dám nói, thật sự dám làm?!”
Anh tà ác nhếch môi, bàn tay to khẽ lướt qua gò má xinh đẹp còn chút phớt hồng của Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, em quá ngây thơ.

Mỗi một nơi đều có quy tác sinh tồn của mình, ở đây cũng vậy, em nhìn hiểu sao?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên mang theo hung hăng: “Đúng! Tôi quả thực chưa từng nhìn rõ! Vậy thì sao, đấu không chết được anh, tôi còn đấu không chết bản thân mình sao? Không sống yên vậy thì mọi người cùng không sống yên đi! Anh không phải muốn cô đơn tới già sao, nửa đời sau cũng không hết hôn nữa sao? Vậy anh phải nhớ kỹ, tôi chết rồi, anh liền vĩnh viễn đừng mong bắt nạt tôi nữa!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Tưởng Tử Hàn lóe lên ác liệt vô vọng.
Anh nhắm mắt, u ám nói: “Em sẽ không chết! Em không phải cô gia quả phụ, có quá nhiều thứ không buông xuống được, bên cạnh cũng có quá nhiều người và việc em bận tâm.

Tống Hân Nghiên, nếu em dám chết, anh không để ý khiến Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh chết cùng em!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play