CHƯƠNG 236
Cô đẩy cái khăn anh ta cầm lau cho mình: “Không cần anh giả vờ tốt bụng đâu.”
Trái tim của Hoắc Tấn Trung như bị dao cứa, đau đến nỗi mặt mày tái nhợt: “Hân Nghiên, anh không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn giúp em thôi. Người khác không tin em, nhưng anh tin em. Tống Hân Nghiên mà anh biết luôn cố gắng và kiêu ngạo như thế, chắc chắn không thể làm ra chuyện sao chép.”
“Vậy thật sự cảm ơn anh nhé, nhưng không cần đâu. Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào hết.”
Tống Hân Nghiên đẩy cửa ra, định xuống xe thì điện thoại chợt reo lên.
Là điện thoại từ phòng giáo vụ của trường.
Tống Hân Nghiên nghe máy.
“Bạn học Tống Hân Nghiên, tôi là chủ nhiệm Lưu của phòng giáo vụ, việc sao chép luận văn của em đã bị thông báo toàn trường. Bây giờ tôi chính thức thông báo, tạm thời trì hoãn tốt nghiệp, hủy bỏ tư cách dự thi. Kết quả xử lý cụ thể, đợi điều tra kết thúc rồi mới đưa ra kết luận.”
Đôi mắt trong veo của Tống Hân Nghiên lập tức tối sầm lại, cảm xúc trên gương mặt cũng gần như không còn.
Cô cất điện thoại, đẩy cửa xuống xe.
Hoắc Tấn Trung vội đi theo: “Hân Nghiên, anh đã nghe cuộc gọi lúc nãy rồi. Em yên tâm, anh sẽ giúp em tìm…”
“Chát!”
Tống Hân Nghiên đột ngột quay lại, vung tay tát thật mạnh.
“Đừng chạm vào tôi! Hoắc Tấn Trung, anh có biết không, tất cả vận xui của tôi đều bắt đầu từ giây phút mà anh phản bội tôi! Đừng có đi theo tôi nữa, nhìn thấy anh là tôi buồn nôn!”
Hoắc Tấn Trung như bị rút sạch toàn bộ tinh thần, giọng nói chua chát: “Xin lỗi, anh…”
“Cô Tống.”
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người, cửa xe mở ra, Lệ Anh Vũ bước xuống xe.
“Cậu trẻ?”
Hoắc Tấn Trung ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
Cậu trẻ?
Tống Hân Nghiên vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ Lệ Anh Vũ lại là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung?
Vậy há chẳng phải anh ta là người mà cô thật sự muốn cưa đổ rồi kết hôn lúc trước…
Lệ Anh Vũ hờ hững liếc nhìn Hoắc Tấn Trung: “Ba cháu tìm cháu, kêu cháu lập tức về công ty ngay.”
Trái tim Hoắc Tấn Trung bỗng trở nên kích động.
Anh ta đã bị ba mình đuổi ra khỏi công ty, bây giờ đột nhiên gọi anh ta về, có phải có hy vọng khôi phục lại chức vụ không?
“Nhưng Hân Nghiên…”
Mặt mày Lệ Anh Vũ lóe lên vẻ lạnh lùng: “Cơ hội chỉ có một lần!”
Hoắc Tấn Trung không màng chuyện khác nữa, vội vàng nói tạm biệt với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, đợi tâm trạng em đỡ hơn một chút, anh sẽ lại đến tìm em.”
Anh ta nói xong liền chui luôn vào xe, vội vàng rời đi.