CHƯƠNG 234
Cô bước lên sân khấu đầy tự tin, bình tĩnh và thong thả bắt đầu phát biểu bài luận văn của mình.
Toàn bộ thí nghiệm của luận văn đều do chính tay cô thực hiện, nên cô có thể nhớ như in từng bước một.
Bởi vậy, khi phát biểu về bài luận không chỉ có kết cấu chi tiết, tính chất kỹ càng, mà ngay cả số liệu thí nghiệm nhỏ đến hai số lẻ phía sau cô đều nhớ rõ ràng.
Cô vốn tưởng rằng bài luận văn của mình có thể thoải mái thông qua, nhưng sau khi bảo vệ luận án xong, trong phòng lại im ắng như ve mùa đông.
Vẻ mặt của mấy giáo viên dưới bục cũng cực kỳ quái, không ai đặt câu hỏi.
Trong lòng Tống Hân Nghiên chợt có dự cảm chẳng lành.
“Tống Hân Nghiên, em nói toàn bộ luận văn của mình đều do chính em tự thí nghiệm, kiểm chứng hả?”
“Dạ vâng.”
Bài luận văn của Tống Hân Nghiên có kèm theo số liệu thí nghiệm.
“Theo như chúng tôi được biết, bài luận văn này của em không có một câu nào thuộc về em hết.”
Giáo viên hướng dẫn nói xong, rút tập luận văn ở dưới cùng ra rồi vứt lên bàn.
Tống Hân Nghiên vội bước xuống bục, cầm lên rồi bắt đầu lật xem.
Giáo viên nói: “Một tuần trước, đàn chị Trương Bội Linh của em đã phát biểu bài luận văn này trên tuần san Tide Fashion ở nước R. Em ấy nhắc tới thành phần trong luận văn đã nghiệm chứng, chuẩn bị và thí nghiệm mất ba năm. Mà bây giờ em lại nói với chúng tôi rằng em mất chưa tới ba tháng đã cho ra kết quả.”
Bỗng chốc, đầu óc của Tống Hân Nghiên trở nên mụ mị.
Luận văn đã được phát biểu trong tay và luận văn tốt nghiệp mà cô nộp gần như giống hệt.
Mà cô cũng biết tác giả của bài luận văn này, là đàn chị trong trường đã tốt nghiệp hai khoá.
Đàn chị này đã được mời ở lại trường để giảng dạy do có năng lực xuất sắc. Bây giờ cô ta còn là một truyền kỳ trong học viện, có rất nhiều fan hâm mộ.
Một giáo viên khác tỏ ra thất vọng: “Tống Hân Nghiên, chúng tôi vẫn luôn rất coi trọng em, nhưng em lại đi sao chép thế này, thật sự khiến chúng tôi quá thất vọng!”
“Thầy ơi, không phải như vậy đâu. Bài luận văn này thật sự là của em…” Tống Hân Nghiên sốt sắng giải thích.
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị cắt ngang.
“Là cái gì của em? Cho dù là luận văn đã được duyệt hay thí nghiệm cơ sở, Trương Bội Linh làm đầy đủ hơn em nhiều. Hơn nữa, thời gian của em ấy sớm hơn em, em còn gì để nói?”
Người giáo viên vừa nói xong đã ném ngược xấp luận văn của Tống Hân Nghiên lại cho cô: “Chúng tôi có thể tha thứ cho em chuyện không chuẩn bị đầy đủ bài tập về nhà, cũng có thể tha thứ luận văn của em xảy ra sơ sót, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua việc sao chép thành quả lao động của người khác một cách trắng trợn như vậy. Em ra ngoài trước đi. Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra tới cùng!”
…
Trong phòng thí nghiệm của trường.
Tống Hân Nghiên nhìn căn phòng thí nghiệm trống trải mà đầu óc trống rỗng vô cùng.
Giáo sư Dương vừa nhận được tin đã vội vàng tới đây.
Tống Hân Nghiên hoang mang ngẩng đầu lên: “Giáo sư, Lý Lâm Tân và Hoàng Bảo Châu đều mất tích rồi ạ. Em không thể liên lạc với họ được.”
Giáo sư Dương đau lòng vỗ vai cô: “Em đừng sốt ruột, cô đã cho người đi tìm rồi.”