Tưởng thị.
Phòng tổng giám đốc.
Chúc Minh Đức chọn ra một phần văn kiện trong số đó, khiếp đảm đặt trước mặt Tưởng Tử Hàn: “Cô Tống nhập viện rồi, đây là bệnh án kêu người suốt đêm gửi tới.”
Ông chủ từng dặn dò, phàm là chuyện liên quan tới Tống Hân Nghiên, bất kể lớn nhỏ, lập tức báo cáo với anh.
Tối qua chân trước Tống Hân Nghiên nhập viện, chân sau Chúc Minh Đức đã có được tin tức, lập tức cho người điều tra ngọn nguồn bệnh tình của cô.
Vốn định báo cáo ngay, chỉ là sau khi nhìn thấy bệnh án, anh ta trầm mặc.
Khủng hoảng sinh lý sinh hoạt vợ chồng!
Đây con mẹ nó là bệnh gì!!!
Sao lại phát bệnh, dùng đầu ngón chân cũng biết!
Con mẹ nó bệnh án này đưa tới trước mặt Boss nhà mình, anh ta sẽ bị diệt khẩu đi?!
Chúc Minh Đức có kích động muốn chết ngay tại chỗ.
Do dự một giây liền đưa ra quyết định, chết vinh còn hơn sống nhục, có thể kéo dài một giây thì một giây.
Thế là tin tức này kéo mãi đến lúc đi làm, không còn cách nào che giấu nữa.
Chúc Minh Đức thấp thỏm chờ đợi cơn bạo nộ của Boss nhà mình.
Tưởng Tử Hàn nhìn văn kiện dán tên Tống Hân Nghiên, xuất thần, vài giây sau, anh nhét cả văn kiện lẫn bao vào máy hủy giấy.
Chúc Minh Đức:???
Tưởng Tử Hàn nhàn nhạt nói: “Sau này không cần đặc biệt theo dõi cô ấy nữa, bất kể chuyện gì liên quan tới cô ấy, đều không được lại xuất hiện trong tai tôi.
Đi điều tra nhà họ Dạ, một chút dấu vết tôi cũng muốn biết!”
So với Tống Hân Nghiên, anh càng muốn hiểu về Dạ Vũ Đình – kẻ dám cướp người trong tay anh!
“Vâng!”
Chúc Minh Đức bừng tỉnh, lập tức đứng thẳng đáp.
Do dự một lát, anh ta lại hỏi: “Vậy chuyện thiết bị y tế…”
Tưởng Tử Hàn trực tiếp ném ra xấp tài liệu: “Làm theo cái này.”
Anh nhếch khóe miệng, độ cong lạnh lẽo tà ác: “Xem như…tặng quà tân hôn cho họ!”
Chúc Minh Đức lại run lên, cầm tài liệu khẽ lật một chút.
Là thiết bị y tế Dạ Vũ Đình làm mà lần trước nhắc tới.
Thư ký Chúc xưa nay nghiêm túc ổn trọng lộ ra sắc mặt chấn động.
Không nghĩ tới ông chủ nhà mình lại luôn theo dõi những chuyện này!
Không chỉ theo dõi, là phân tích triệt để các thiết bị y tế đó hoàn toàn 360 độ không góc chết, sau đó…muốn triệt rồi!
Tưởng Tử Hàn lạnh giọng trào phúng: “Trước đây không theo dõi Dạ Vũ Đình còn không biết, không nghĩ tới anh ta còn là người âm thầm làm việc lớn như vậy.
Thiết bị này dù có thể tính là rất tốt, nhưng đáng tiếc anh ta rốt cuộc là người ngoài ngành, muốn chen vào lĩnh vực của chúng ta, mơ mộng!”
Chúc Minh Đức vội đóng văn kiện, cung kính nói: “Tôi đi làm ngay!”
Xoay người rời khỏi văn phòng.
Chúc Minh Đức vừa đi, điện thoại cá nhân của Tưởng Tử Hàn đã vang lên.
Là Mộ Kiều Dung.
Anh bắt máy: “Chuyện gì?”
Mộ Kiều Dung giọng nôn nóng hoảng loạn: “Minh Trúc đột nhiên chảy máu mũi không ngừng ở nhà trẻ, trên đường đưa tới bệnh viện còn ói máu, con mau tới…”
Tưởng Tử Hàn đẩy ghế, áo khoác cũng không kịp mặc đã xông ra ngoài.
…
Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng thị cũng là số một số hai thủ đô.
Trang trí xa hoa, thiết bị tân tiến, lực lượng và kỹ thuật y tế đều xếp hàng đầu.
Lúc Tưởng Tử Hàn vội vàng tới, máu mũi Tống Minh Trúc vừa ngừng chảy.
Sắc mặt cô bé tái nhợt như tờ giấy, bị giày vò đã ngất xỉu.
Bác sĩ run rẩy nói với Tưởng Tử Hàn: “Bước đầu nghi ngờ là trúng độc dẫn tới niêm mạc khoang mũi, niêm mạc khoang miệng và niêm mạc dạ dày chịu tổn thương, cần lập tức nhập viện chữa trị.
Chỉ là máu bệnh nhân đặc thù, lại có vấn đề kháng thuốc, hiệu quả chữa trị có lẽ sẽ không lý tưởng lắm.
Để tránh xuất hiện tình trạng đột phát, trong thời gian nhập viện, tốt nhất 24 giờ có người chăm sóc.”
Bác sĩ nói xong bệnh tình bước đầu, báo cáo xét nghiệm vừa khéo đưa tới.
Vừa nhìn quả nhiên là trúng độc.
Bác sĩ mặt trầm trọng: “Tạm thời không tra ra là trúng độc gì, nhưng công thức phân tử này chính là công thức phân tử của độc dược.
Cho nên…”
Bảng báo cáo kèm thêm công thức phân tử độc vật bước đầu tra ra.
Cơ bản nhất.
Nhưng rất nhiều độc dược đều biến hóa từ cái này.
Toàn thân Tưởng Tử Hàn dâng trào tức giận, trong bán kính vài mét, khí thế trầm thấp áp bức, khiến người ta không rét mà run.
“Báo cảnh sát!” Đôi môi lạnh lùng nặn ra ba chữ.
Chúc Minh Đức lập tức đi làm.
Mộ Kiều Dung bên cạnh mắt đỏ bừng, nước mắt như hạt châu lăn ra ngoài: “Minh Trúc mới bốn tuổi, rốt cuộc là ai, ác độc như vậy!”
“Dì, dì đừng quá đau buồn, giữ gìn sức khỏe.”
Sở Thu Khánh cũng đỏ mắt, dịu dàng an ủi: “Minh Trúc nhỏ như vậy, nhất định rất khó chịu.
Bây giờ điều bé cần nhất chính là sự kề cận của dì và Hàn.
Nếu hai người lúc này cũng ngã xuống, bé phải làm sao?”
Không ai chú ý tới, lúc cô ta nói chuyện, đáy mắt lóe lên ác độc.
Đứa bé chuyển tới phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn đích thân trông giữ trước giường bệnh.
Tưởng Minh Trúc mở mắt, đôi mắt tròn xoe lập tức xoay chuyển một vòng quanh phòng bệnh.
Nhưng ngoại trừ ba cô bé, cô bé không nhìn thấy bất kỳ ai khác.
Sự lạc lõng trên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc thật khiến người ta không đành lòng.
Tưởng Tử Hàn cau mày: “Con muốn tìm gì?”
“Tống Hân Nghiên ạ.”
Cô bé rất yếu ớt, giọng lại rất đương nhiên, có chút tủi thân: “Con vừa chảy máu vừa ói máu, giống máy phun máu vậy, sao mẹ không đến thăm con?”
Tưởng Tử Hàn im lặng.
Cô bé vô cùng ủ rũ, khuôn mặt nhỏ đầy thất vọng: “Sao con không mất máu quá nhiều chứ? Mất máu quá nhiều, ba sẽ có thể đi tìm mẹ đến truyền máu cho con rồi.”
Tưởng Tử Hàn đau lòng lại tức giận, còn có chút oán trách.
Tâm trạng anh cực kỳ phức tạp, giọng lại khó được dịu dàng: “Con sẽ không sao.
Bạn nhỏ qua sinh nhật bốn tuổi đều lớn rồi, sẽ không yếu ớt như trước đây nữa…”
Tưởng Minh Trúc không được an ủi: “Ông Tưởng, ba như vậy sẽ không có vợ.
Theo đuổi vợ, chính là phải bất chấp lợi dụng tất cả điều kiện có lợi.
Ba…haiz, bỏ đi, con nói ba cũng không hiểu…”
Ông cũng lấy người khác rồi, cô bé còn lo gì nữa.
Ngoài cửa.
Sở Thu Khánh mặt không biểu cảm dừng lại, sữa nóng trong tay như không phải tản ra hương sữa, mà là châm chọc và trào phúng nồng đậm.
Tiện nhân Tống Hân Nghiên đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, khiến một đứa bé cũng nhớ mãi không quên cô như vậy!
Sở Thu Khánh siết chặt ly, lập tức xoay người rời đi.
…
Tống Hân Nghiên lúc phát bệnh nhìn thì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại căn bản liền không sao rồi.
Cô và Dạ Vũ Đình im lặng quay về biệt thự Lộc Hồ.
Dạ Vũ Đình cả đêm không ngủ, quầng mắt đen thui, đáy mắt giăng đầy tia máu mỏi mệt: “Phòng ở lầu hai của em anh không cho người động vào, về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, anh ta điều khiển xe lăn cũng muốn về phòng.
“Vũ Đình.” Tống Hân Nghiên gọi anh ta lại, chân thành nói: “Cảm ơn anh!”
Dạ Vũ Đình bất đắc dĩ quay đầu, bao dung nắm tay cô: “Anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất kỳ chuyện gì nữa.”
Anh ta vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay cô, rũ mắt nói: “Tối qua là anh quá nôn nóng, thời gian chúng ta ở chung quá ngắn, em không thích ứng cũng bình thường.”
Nói tới đây, Dạ Vũ Đình khựng lại một lát, mới ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng sáng rỡ nhìn cô, trịnh trọng nói: “Dù sao chúng ta đã kết hôn rồi, có đủ thời gian để từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Hôn nhân cưới trước yêu sau càng bền vững lâu dài.
Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ có đủ nhẫn nại chờ đợi, đợi em chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi em tiếp nhận anh.”
Lời vừa nói ra, chuông điện thoại gấp gáp vang lên.
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, bắt máy.
Khương Thu Mộc bên đầu kia điện thoại tức giận mắng chửi: “Quá con mẹ nó ghê tởm rồi, để tớ biết là ai làm, tớ phải chặt tiện nhân đó ra tám khúc.”
“Sao vậy Đầu Gỗ?” Tống Hân Nghiên hỏi..