Âm thanh va chạm không lớn nhưng lại cực kỳ chói tai.
Cả phòng ăn lập tức lặng ngắt.
Dạ Khải Trạch lạnh lùng nhìn con gái: “Xin lỗi anh ba và chị dâu đi!”
Dạ Như Tuyết co rụt người lại, trong mắt ẩn chứa uất ức và tức giận, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời: “Anh ba, chị dâu, em xin lỗi.”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Nhưng em bị cảm đang phải uống thuốc.
Bác sĩ dặn em tránh hút thuốc và uống rượu.”
Lâm Tịnh Thi vốn đã không thích Tống Hân Nghiên, càng không thể để con gái chịu oan ức: “Đang yên đang lành ông phát cáu cái gì thế? Con gái đang bị bệnh đã khó chịu rồi còn ép con nó uống.
Tiệc gia đình cái gì, này đâu giống gia đình, con dâu của thằng ba là người nhà họ Dạ, vậy con gái ruột của ông còn chưa lấy chồng đã không phải là người nhà họ Dạ nữa rồi sao?”
Vợ chồng Dạ Vũ Thành cụp mắt xuống.
Mặt Dạ Vũ Đình hơi biến sắc.
Đôi môi hồng của Tống Hân Nghiên khẽ mím nhẹ, ngồi không tự nhiên trúng đạn.
Thật ra cô đã sớm có dự cảm chuyện này rồi.
Điều cô không ngờ tới nhất chính là sự thiện ý đột xuất của Dạ Khải Trạch đối với cô.
Sắc mặt Dạ Khải Trạch sầm sì, lạnh lùng nhìn vợ con đang ngồi trên bàn, nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm trước kia các người nghĩ như thế nào, nhưng từ hôm nay, Hân Nghiên đã là vợ của Vũ Đình, là con dâu của nhà họ Dạ chúng ta.
Đã bước vào cổng nhà họ Dạ thì chính là người nhà họ Dạ.
Toàn bộ trên dưới nhà họ Dạ mà dám có ý nghĩ gì khác, tôi không biết thì thôi, tôi mà đã biết thì đừng trách tôi không khách khí.
Đến lúc đó cũng đừng nói tôi không chừa lại chút thể diện cho các người.”
Cả nhà ăn chìm vào im lặng.
Dạ Khải Trạch cố ý liếc vợ để cảnh cáo: “Tôi ghét nhất là người trong nhà kiếm chuyện với nhau, nhớ cho kỹ!”
“Vâng thưa ba.” Hai vợ chồng Dạ Vũ Thành lập tức đáp.
“Bọn con biết ạ.” Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên, lên tiếng.
“Con hiểu rồi.” Dạ Như Tuyết tủi thân rụt vai lại, gượng gạo đồng ý.
Sắc mặt Lâm Tịnh Thi hết sức khó coi.
Cái liếc mắt kia của Dạ Khải Trạch dường như đang cố tình cảnh cáo bà ta.
Nhưng cũng đã kết hôn với Dạ Khải Trạch cả mấy chục năm, bà ta biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Có điều, trong nhà này Dạ Khải Trạch nói một không ai cãi hai, bà ta có ăn gan hùm thì cũng không dại dột gì mà đập vào đầu chồng mình.
Lâm Tịnh Thi vội nói: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, mấy đứa nhỏ cũng biết rồi.
Ông yên tâm, sau này tôi sẽ giám sát bọn nhỏ, không để cho chúng hiểu lầm hay gây mâu thuẫn đâu.
Người một nhà cả, có gì thì cứ nói ra, chuyện hôm nay cũng đã qua.
Như Tuyết mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi...!“
Dạ Như Tuyết lén lút liếc nhìn ba mình, không dám cử động.
Bầu không khí của bữa ăn bị phá hủy hoàn toàn, mọi người ngồi trên bàn dù chưa ăn uống gì nhưng sớm đã chẳng còn tâm trí, giống như ngồi nhai sáp.
Vất vả lắm mới xong bữa cơm, Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình lập tức xin phép rồi rời đi.
...
Biệt thự Lộc Hồ.
Tống Hân Nghiên tự tay nấu canh giải rượu mang đến phòng của Dạ Vũ Đình: “Vũ Đình, hôm nay cảm ơn anh.”
Dạ Vũ Đình ngồi trên giường, nhận lấy bát canh giải rượu từ tay cô, cười hỏi: “Cảm ơn cái gì chứ.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta: “Trong thời gian này anh đã làm rất nhiều việc để mọi người trong nhà chấp nhận em phải không? Thành thật mà nói, phản ứng của bác trai, anh cả và chị dâu khiến em rất bất ngờ.”
Với thân phận hiện giờ của cô, người trong nhà họ Dạ nên có phản ứng giống như Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết.
Dạ Vũ Đình đặt chiếc chén rỗng lên tủ đầu giường, một tay kéo Tống Hân Nghiên đang ngồi trên ghế lên đùi mình.
Anh ta ôm cô rồi đặt cằm lên vai cô: “Là do bọn họ hiểu rõ về em rồi nên thích em, chuyện bình thường thôi mà.
Vợ anh tốt như vậy, ai lại không thích chứ.
Mà trong số đó, anh là người thích nhất!”
Giọng anh ta trầm đi, mang theo sự quyến rũ chết người.
Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại đã dừng ở tai Tống Hân Nghiên.
Cả người Tống Hân Nghiên cứng đờ, đột nhiên giật mình, theo bản năng cô muốn đứng dậy chạy trốn.
Dạ Vũ Đình ôm chặt lấy cô, lòng bàn tay ấm áp dần dần len theo gấu áo ngủ của cô mà luồn vào.
Hơi thở Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, cô đập nhẹ bàn tay đang đặt trên bụng dưới của mình: “Vũ...!Dạ Vũ Đình, đừng như vậy, em...!em không quen.”
Dạ Vũ Đình vừa dùng môi hôn lên má và dái tai cô vừa đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô ra: “Hân Nghiên, hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng, đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng với nhau.
Qua mấy lần là sẽ quen thôi, chúng ta từ từ làm, em không cần sợ...”
Nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới, đáp xuống cổ Tống Hân Nghiên.
Cơ thể của Tống Hân Nghiên càng ngày càng cứng đờ, nhưng cô lại chống cự không nhúc nhích.
Cô nắm chặt tay, không ngừng thầm nhủ với bản thân: Tống Hân Nghiên, kiên nhẫn một chút là qua thôi...
Dạ Vũ Đình đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể để anh ấy thất vọng được?
Mày còn gì chưa thỏa mãn nữa sao?
Mày với anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, việc này sớm muộn gì cũng đến thôi, không cần kháng cự, từ từ thả lỏng, thư giãn...
Nhưng cô càng cố gắng thả lỏng bản thân thì cơ thể và tâm trí của cô càng không thể.
Cô tự thôi miên đến mức rối loạn hô hấp, máu toàn thân dồn dập như muốn chảy ngược, đầu óc cô trống rỗng, bên tai truyền đến vô số tiếng ong ong.
Cổ áo váy ngủ bị kéo ra.
Dạ Vũ Đình vùi đầu vào ngực cô, hôn từng cái từng cái.
Cơ thể Tống Hân Nghiên bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, mồ hôi lạnh toát ra từng lớp.
Dạ Vũ Đình hôn xong cảm thấy miệng hơi đắng.
Cảm giác này, không tốt chút nào hết.
Hàng lông mày rậm của anh ta cau lại.
“Hân Nghiên...”
Tống Hân Nghiên không trả lời.
Hứng thú của Dạ Vũ Đình hoàn toàn bị phá hủy không sót lại chút nào, vẻ mặt anh ta tối sầm lại.
Anh ta kiềm chế rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Qua đêm nay là ổn cả thôi, về sau sẽ không sao nữa.”
Sau đấy cắn răng đè Tống Hân Nghiên xuống chiếc giường mềm mại.
Trời đất quay cuồng.
Tống Hân Nghiên cảm thấy cả thế giới đang xoay vòng vòng.
Cơ thể chuyển từ run rẩy sang co rút, dạ dày cũng không chịu khống chế mà bắt đầu co thắt lại.
Hai mắt cô thừ ra, miệng há ra vừa nôn khan vừa cố gắng hít không khí, cơ thể cũng nhanh chóng nóng đỏ hết lên.
“Hân Nghiên? Tống Hân Nghiên!”
Cuối cùng Dạ Vũ Đình cũng nhận ra có điều gì không ổn.
Anh ta vỗ nhẹ vào mặt Tống Hân Nghiên, sốt sắng gọi cô.
Nhưng không có phản ứng gì hết.
Dường như cô đã bị giới hạn trong một không gian tưởng tượng nào đó, không thể nghe thấy giọng nói của anh ta, cũng không thể nhìn thấy anh ta.
Dạ Vũ Đình bị sốc, vội vàng đứng dậy khỏi giường, gọi điện thoại cho Dạ Nhất rồi lập tức mang cô đến bệnh viện.
...
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Bác sĩ đưa ra một chồng danh sách kiểm tra.
Dạ Vũ Đình lập tức chống nạng bước tới: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ khẽ cau mày: “Tình trạng của bệnh nhân là do tâm lý gây ra.
Cô ấy mắc chứng sợ sinh lý rất nghiêm trọng.
Chắc là trước kia cũng đã từng có rồi nhưng không nghiêm trọng như bây giờ.”
Do dự một lúc, bác sĩ nói thêm: “Cô ấy sợ hãi hoặc phản cảm với...!sinh hoạt vợ chồng.
Lần sau anh nên thử giao tiếp trước, hoặc thử một số loại thuốc xem có được không.”
Sắc mặt Dạ Vũ Đình đột nhiên trở nên hung tợn, bàn tay trên xe lăn siết chặt.
Sợ hãi sinh hoạt vợ chồng?
Nếu thực sự sợ hãi thì sao trước đây cô có thể mang thai đứa con của Tưởng Tử Hàn được?
Làm sao có thể vụng trộm với Tưởng Tử Hàn trong khách sạn, không coi ai ra gì như thế!
Dạ Vũ Đình nghiến chặt răng, từng đường nét trên gương mặt cũng vì dồn sức quá nên cũng căng chặt hết lên.
Cô sợ hãi phản cảm vì người làm những hành động đó là anh ta!
Áp suất không khí xung quanh giảm mạnh.
Bác sĩ không hiểu sao mà bỗng nhiên run lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh ta phải lùi lại một bước trong vô thức.
Dạ Vũ Đình đột nhiên tỉnh táo lại, vẻ lạnh lùng trên mặt thoáng chốc biến mất, bóng dáng tàn độc hung ác lúc nãy dường như chỉ là ảo giác của bác sĩ.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Dù là dùng phương pháp gì đi nữa cũng phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy.”
Bác sĩ gật đầu lia lịa: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Chỉ là, đây là phản ứng sinh lý do tâm lý bệnh nhân gây ra, nhân tố lớn nhất vẫn ở chính bản thân cô ấy...”.