“Duyên phận ấy mà.”
Dạ Vũ Đình thản nhiên cười: “Đã gặp rồi thì không muốn bỏ lỡ nữa.”
“Có giống đi nữa thì cũng chẳng phải cùng một người.” Dạ Vũ Thành cau mày lên tiếng: “Em ba, em có chắc đây là duyên phận không? Em thật sự yêu cô ấy? Chứ không phải vì gương mặt kia?”
“Anh cả, cô ấy rất xuất sắc, đáng để em trả giá mọi thứ vì cô ấy.”
“Xem ra em thật sự rung động rồi.”
Dạ Vũ Thành không nói gì thêm, chỉ nói: “Cũng may chỉ có anh và ba biết chuyện của Diệp Giai Kỳ thôi.

Nếu để mẹ và Như Tuyết biết thì chưa biết chừng Tống Hân Nghiên cũng biết chuyện này từ lâu rồi.

Tới lúc đó, dù tình cảm của em dành cho cô ấy như thế nào đi nữa cũng không có chút ý nghĩa nào.”
Dạ Vũ Đình gật đầu, chân thành đáp: “Cho nên mong anh cả giữ bí mật dùm em.

Em không muốn Hân Nghiên có hiểu lầm gì về mình.”
Dạ Vũ Thành đứng dậy đi lên lầu: “Anh hiểu rồi.”
...
Ngôi nhà mà Dạ Vũ Đình tìm có tên là biệt thự Lộc Hồ.
Là một chung cư cao cấp.
Cách PL không gần lắm nhưng cũng rất tiện, có thể tới đó bằng tàu điện ngầm.
Căn hộ là kiểu chung cư phục cổ.
Lúc Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đi vào, Dạ Nhất đang dặn dò người làm trong nhà thu dọn đồ đạc.
“Thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ chính của sếp ra ngoài, chuyển xuống phòng ngủ ở tầng dưới.

Đồ của cô Tống để vào phòng ngủ chính ở tầng trên.”
Tống Hân Nghiên tỉnh táo lại: “Căn hộ này là của anh hả?”
Dạ Vũ Đình ‘ừm’ một tiếng: “Đã mua từ lâu rồi.

Mẹ anh là một người vợ chu toàn, suốt ngày không làm gì chỉ thích lo lắng, hễ mở miệng lại nói năng chua ngoa, lời nói giống như dao đâm vậy.

Còn ba anh thì chắc em cũng có thể nhận ra, tổng giám đốc bá đạo.

Bầu không khí trong nhà bọn anh không thích hợp để dưỡng thương, vẫn nên dọn ra ngoài ở thì tốt hơn.

Huống hồ, từ nơi này tới bệnh viện hay công ty đều rất tiện, môi trường cũng rất tốt…”
Trong lòng của Tống Hân Nghiên vừa thấy rối bời lại vừa ấm áp.
Thì ra anh ta cũng dọn ra ngoài.
Dạ Vũ Đình mỉm cười thúc giục: “Trên lầu yên tĩnh hơn, em lên trên đi, có tăng ca gì thì cũng không ai làm phiền tới em.

Anh ở dưới lầu, ra vào cũng tiện…”
Tống Hân Nghiên không biết ngoài lời cảm ơn ra thì còn có thể nói gì đây: “Dạ Vũ Đình, cảm ơn anh.”
“Hân Nghiên, sau này cứ gọi anh là Đình hay Vũ Đình là được.” Dạ Vũ Đình mỉm cười, trong mắt đầy vẻ mong chờ.
Tống Hân Nghiên cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành gật đầu: “Được, Vũ Đình.”
...
Hôm sau.
Lúc Tống Hân Nghiên xuống lầu, Dạ Vũ Đình đang làm trị liệu phục hồi chức năng.
Cô bước tới muốn giúp anh ta.

Người đàn ông đầu đầy mồ hôi vội vàng từ chối cô: “Irene đã chuẩn bị bữa sáng rồi, em mau ra ăn đi.

Ăn xong không phải còn đi làm nữa à? Ngày đầu tới công ty, đừng tới trễ, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác.”
Tống Hân Nghiên chần chừ một lúc: “Một mình anh…”
“Có Dạ Nhất ở đây.

Còn có người làm, không sao đâu, em yên tâm.”
Dạ Vũ Đình nói xong, lấy chìa khoá xe từ trong tủ bên cạnh đưa qua: “Xe ở bãi đỗ dưới hầm.”
Người đàn ông chu đáo tỉ mỉ như vậy làm Tống Hân Nghiên cảm thấy hổ thẹn: “Xe thì không cần đâu.

Ngày đầu tiên em đi, còn chưa biết lối vào bãi đậu xe ở đâu, đợi sau này thành thạo rồi hẵng nói.

Huống hồ, tàu điện ngầm cũng rất tiện, em đã thuộc nằm lòng tuyến đường rồi.”
Dạ Vũ Đình cũng không nói gì, thả chìa khoá xe trở lại rồi tiếp tục tập luyện.
...
Tống Hân Nghiên nhậm chức diễn ra suôn sẻ.
Chỉ mất thời gian hai ngày, cô đã hiểu rõ chức năng và kết cấu của cả bộ phận, bắt tay vào việc cũng nhẹ nhõm.
Đường Vũ Diệp, phó giám đốc bộ phận nghiên cứu vô cùng hài lòng với ‘lão làng’ mới tới, sắp xếp cô tới tổ sản phẩm mới của bộ phận nghiên cứu luôn.
Tống Hân Nghiên có mục tiêu mới nên cũng đầy nhiệt huyết, ngày nào cũng háo hức tràn trề tăng ca đến tối muộn.
Tối thứ sáu, giám đốc Chu Cao Tuấn và Đường Vũ Diệp có bữa tiệc cần phải tham dự.
Lúc gần ra cửa, đột nhiên con của Đường Vũ Diệp bị bệnh nên cô ấy phải về nhà gấp.

Chu Cao Tuấn hết cách, kéo luôn Tống Hân Nghiên từ phòng thí nghiệm ra: “Chúng ta đã báo đủ người với bên kia từ trước rồi, hôm nay đột nhiên thiếu một người thì sẽ rất khó ăn nói.

Bây giờ bộ phận nghiên cứu cũng không có cô gái nào, cô đi với tôi một chuyến nhé.”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ khó xử: “Nhưng tôi không biết xã giao.”
Hơn nữa, khi tới đây phỏng vấn cô cũng từng nói rằng mình không thích xã giao.
“Không sao, hễ có việc gì thì đã có tôi, cô góp cho đủ số là được.”
Anh ta nói tới đây, với tư cách là cấp dưới đủ tiêu chuẩn, Tống Hân Nghiên đành gật đầu đồng ý.
Địa điểm ăn cơm đặt tại một nhà hàng đặc biệt ở trung tâm thành phố.
Trước khi vào phòng riêng, bỗng dưng Chu Cao Tuấn hỏi: “Sức uống của cô thế nào?”
“Tôi rất ít xã giao, không uống được rượu.”
Chu Cao Tuấn nhíu mày, cười đùa: “Tôi biết công ty ‘Nghiên Mị’ lúc trước của cô, khá đỉnh đấy, em gái tôi đều dùng sản phẩm của mấy cô.

Có thể phát triển công ty lớn thế này, cô nói cô không biết xã giao, tôi thật sự không tin nổi đâu.”
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ đáp: “Lúc trước chúng tôi phân công rõ ràng, xã giao thì có bộ phận PR, còn tôi chỉ cần phụ trách nghiên cứu sản phẩm là được.”
Chu Cao Tuấn không nói tin hay không nữa, mà mỉm cười nói: “Không sao đâu, trời sinh phụ nữ có ba phần tửu lượng.

Đợi lát nữa lỡ như bắt cô uống thì cô cứ nghe tôi là được.

Tôi bảo cô uống với ai thì hẵng uống, không cần lo mấy chuyện khác.

Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Thấy dáng vẻ anh cả của anh ta, Tống Hân Nghiên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới trước cửa phòng riêng.
Chu Cao Tuấn đẩy cửa bước vào.
Tiếng cười nói rộn rã trong phòng ập đến.
Đã có mười ba mười bốn người ngồi quanh trước bàn xoay to đùng, đều là đàn ông.

Rải rác vẫn còn bốn năm chỗ trống.
Người bên trong nhìn thấy Chu Cao Tuấn liền nhiệt tình chào hỏi: “Anh Chu, anh tới trễ rồi, phạt ba ly nhá!”
Chu Cao Tuấn vừa vào phòng riêng là như thể biến thành người khác vậy, khéo léo đẩy đưa từ chối: “Trễ gì mà trễ? Không phải vẫn chưa tới đông đủ à?”
Đám đông cười vui vẻ.
Có người thấy Tống Hân Nghiên đứng sau lưng Chu Cao Tuấn: “Chà, từ lúc nào mà anh Chu còn giấu người đẹp thế này.

Nào nào nào, người đẹp tới chỗ anh ngồi nè.”
“Lão già đổ đốn nhà anh, người đẹp muốn ngồi thì cũng không tới lượt ngồi chỗ anh đâu.”
Chu Cao Tuấn chỉ vào mấy ông sếp ngồi kia, kiêu căng cảnh cáo: “Mấy tên cao lớn thô kệch các anh chú ý cho tôi, Hân Nghiên người ta là dựa vào thực lực để vào bộ phận nghiên cứu.

Nếu dọa người ta chạy mất dép, ngày nào tôi cũng chạy tới bộ phận nghiên cứu trong công ty mấy anh để càm ràm đó.”
Người trong phòng cười đùa có chừng mực.
Chu Cao Tuấn tranh thủ nói nhỏ với Tống Hân Nghiên: “Mấy người ngồi đây đều là đại diện các công ty mỹ phẩm, không cần lo, cũng đừng đắc tội là được.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Lúc hai người đang chuẩn bị ngồi xuống thì ngoài cửa lại có người đi vào.
Người dẫn đầu rõ ràng là Tưởng Tử Hàn đã lâu không gặp.
Người đàn ông mặc bộ vest đen đặt may thủ công cao cấp, đứng trong đám đông mặc vest mang giày da nhưng vẫn xuất sắc hơn người, như hạc trong bầy gà.
Khí chất lạnh lẽo uy nghiêm bao trùm, luồng áp lực như sóng triều chậm rãi đè xuống từ cửa ra vào, tiếng nói cười trong phòng riêng chợt ngừng lại.
Đám đông đồng loạt đứng dậy: “Tổng giám đốc Tưởng.”
“Tổng giám đốc Tưởng tới rồi.”
“Mau mau mau, mời ngồi…”
Căn phòng riêng yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.
Nhưng lại khác với lúc vui đùa khi nãy, lúc này ai nấy cũng đều a dua nịnh nọt.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, máu trong người dường như đông đặc ngay lập tức.
Không phải nơi này toàn là đại diện các công ty mỹ phẩm chăm sóc da ư? Tại sao Tưởng Tử Hàn lại xuất hiện tại đây?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play