CHƯƠNG 18
Quát tháo xong, Hoắc Tấn Trung xoay người lên xe, chỉ để lại khói xe và bọt nước vẩy ra, nhanh chóng khuất sau màn mưa.
Tống Hân Nghiên tức đỏ cả mặt: “Cút mau! Đừng bao giờ chạy đến làm tôi buồn nôn nữa!”
Cô hít một hơi, lau mặt rồi vực dậy tinh thần, phẫn hận thề: “Hoắc Tấn Trung, cứ chờ mà xem, một ngày nào đó tôi nhất định khiến anh phải hối hận!”
Tống Hân Nghiên nén cơn tức và đắng cay trong lòng xuống, tìm một khách sạn gần nhất.
Cô đưa thẻ và căn cước cho lễ tân: “Thuê một phòng.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Lễ tân nhanh chóng làm cầm thẻ căn cước làm thủ tục nhận phòng, nhưng đến lúc quẹt thẻ giao tiền, nụ cười trên mặt lễ tân chợt cứng đờ.
“Thưa cô, thẻ của cô không dùng được ạ.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, vội rút thẻ khác trong ví ra.
Lễ tân lại quẹt, nhưng vẫn không thể dùng.
Thử liên tục vài thẻ đều không thể quẹt được.
Lúc này mặt mày lễ tân đã thay đổi hoàn toàn.
Tống Hân Nghiên gọi điện thoại đến ngân hàng, lại bị thông báo toàn bộ thẻ của cô đã bị Tống Quốc Dũng đóng băng.
“Nhất định phải tuyệt tình đến mức này à!”
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức toàn thân run lên.
Cô giở ví ra, chỉ còn dư mấy trăm nghìn lẻ, không đủ ở khách sạn.
Tống Hân Nghiên bước ra khỏi khách sạn trong ánh mắt khinh bỉ của lễ tân.
Trời đất bao la, chỉ trong một đêm cô đã không chỗ để đi rồi.
Gió lạnh thổi qua, quần áo trên người ẩm ướt dẫn khí lạnh thấm sâu vào da, khiến cô lạnh run bần bật.
Tống Hân Nghiên đứng ở cửa khách sạn, ngón tay lạnh như băng trượt lên trượt xuống màn hình điện thoại.
Một danh sách dài hiện ra, ngoại trừ Khương Thu Mộc, cô hoàn toàn không tìm được người thứ hai có thể giúp đỡ.
Nhưng càng là người thân cận, cô càng không muốn khiến đối phương chứng kiến sự nhếch nhác của mình.
Lòng tự trọng là một chuyện, càng nhiều là sợ người ta lo lắng cho mình.
Tống Hân Nghiên tắt máy, mở túi ra định thả di động vào, vừa lúc thấy được giấy chứng nhận kết hôn vừa mới ra lò hôm nay.
Trên mặt giấy chứng nhận, cô gái cười vô cùng quyến rũ hạnh phúc, còn gương mặt tuấn tú của chàng trai thì lạnh lùng hờ hững, không chút gợn sóng.
Rõ ràng là hai nét mặt như hai chiều trái cực, lại không hiểu sao có nét… xứng đôi.
Tống Hân Nghiên nhìn giấy chứng nhận kết hôn, cười khổ: “Thì ra số phận đã sắp đặt cả rồi, anh đúng là đấng cứu thế của tôi.”
Cô cầm di động lên chuẩn bị gọi cho ông chồng trên danh nghĩa của mình, thì phát hiện ra hai người chưa cho nhau số điện thoại.
Tống Hân Nghiên: “…”