CHƯƠNG 1325
Tưởng Tử Hàn ngồi sụp xuống ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu với vẻ mặt mệt mỏi.
Lục Minh Hạo đang lo lắng túc trực ở bên ngoài vội vã chạy tới.
“Dì ấy sao rồi?”
Tưởng Tử Hàn chống hai khuỷu tay lên đầu gối, ôm đầu không nói gì.
Tô Thần Nam vừa mới ở bên trong đã hiểu sơ về tình hình.
Anh ta lắc đầu với Lục Minh Hạo: “Bị thương động mạch chủ, không chết đã là kỳ tích rồi.”
Anh ta liếc nhìn Tưởng Tử Hàn rồi thở dài: “Mất máu quá nhiều, não thiếu dưỡng khí quá lâu, ngoại trừ nhịp tim còn đập thì không khác gì người đã chết.”
Nói thẳng ra chính là người thực vật.
Chỉ là những lời này quá tàn nhẫn đối với Tưởng Tử Hàn, cho nên anh ta không chọn nói thẳng.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên bùng nổ, tóm chặt áo của Tô Thần Nam, dữ tợn quát lên: “Bà ấy chưa chết!”
Hai mắt anh đỏ ngầu, hít thở nặng nhọc.
Các bác sĩ và y tá ra ra vào vào ở xung quanh cũng bị dọa đến không dám thở mạnh, vội vàng men theo góc tường rồi chuồn mất.
Tô Thần Nam nhìn anh bằng ánh mắt trầm lặng, tỉnh táo nhưng lại tàn khốc: “Đúng là chưa chết, nhưng nếu anh cứ tiếp tục gục ngã như vậy, những người dựa vào anh mà sống cũng sẽ cách cái chết không xa đâu!”
Tưởng Tử Hàn giống như quả bóng bị chọc thủng, đột nhiên mất hết sức lực.
Anh buông áo Tô Thần Nam ra, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, lửa giận không kiềm chế được trong mắt đã mờ đi: “Cố Vũ Tùng đâu? Cậu ta chết ở đâu rồi!”
Tô Thần Nam quay lại nhìn Lục Minh Hạo.
Lục Minh Hạo xòe hai tay ra: “Em cũng không biết. Từ lúc bọn em trở về chưa từng gặp cậu ấy.”
Tưởng Tử Hàn nghiến răng giận dữ: “Được! Được lắm! Lúc quan trọng thì Chúc Minh Đức chạy, Cố Vũ Tùng cũng chạy!”
Anh gào lên: “Khốn kiếp! Ở đây còn ai sống không!”
Tâm trạng của Tưởng Tử Hàn không tốt, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đều biết điều đó, cũng không so đo với anh.
Lục Minh Hạo sờ sờ mũi, ra vẻ buồn bã: “Chẳng lẽ chúng ta không phải người sống sao?”
“Ngậm cái miệng cậu lại đi.” Tô Thần Nam hờ hững liếc cậu ta một cái.
Sự điên cuồng và ngang tàng trong mắt Tưởng Tử Hàn lại dâng lên lần nữa.
Tô Thần Nam đè vai anh lại: “Chắc Cố Vũ Tùng đang có việc bận, ở đây có chúng tôi rồi. Anh có chuyện gì thì giao cho chúng tôi làm cũng vậy thôi!”
Sau đó lại quay đầu liếc mắt nhắc nhở Lục Minh Hạo, thấp giọng nói: “Bây giờ anh ấy kẻ thù khắp nơi, chịu đả kích hết lần này đến lần khác, ngay cả cơ hội há miệng th ở dốc cũng không có, đừng k1ch thích anh ấy nữa. Lập tức đi tìm Cố Vũ Tùng trở về đi.”
Lục Minh Hạo gật đầu, cậu ta vừa định xoay người rời đi.