CHƯƠNG 1319
Cánh tay dài của Tống Dương Minh vươn ra, thẳng thừng đẩy cô ta sang bên cạnh, đi lướt qua cô ta về phía cửa văn phòng.
Nụ cười trên mặt Tống Mỹ Như trầm xuống, chạy bước nhỏ xông lên, vươn tay chặn lại đường đi của Tống Dương Minh.
Cô ta không vui nhìn chằm chằm Tống Dương Minh: “Em biết anh vì Tống Hân Nghiên nên mới tới đây, anh à, lẽ nào anh không nhìn ra sao? Người phụ nữ kia vẫn luôn giả vờ trước mặt anh, ngoài mặt cô ta tỏ vẻ ngây thơ, nhưng thật ra lại vô cùng ác độc, chuyện gì cũng có thể làm được. Anh thực sự đi cầu xin cô vì cô ta sao?”
Ánh mắt Tống Dương Minh lạnh như dao, lạnh lẽo bắn sang Tống Mỹ Như: “Tránh ra!”
“Em không tránh!” Đôi mắt quật cường của Tống Mỹ Như tràn đầy vẻ tàn độc: “Rõ ràng em mới là em ruột của anh cơ mà, vì sao anh chẳng bao giờ dịu dàng niềm nơ với em?”
“Em ruột?!” Tống Dương Minh cười khẩy: “Tống Mỹ Như, trên đời này không có em ruột vào vô liêm sỉ tới mức muốn bò lên giường anh trai cả.”
Tống Mỹ Như như bị người ta tát cho một phát, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Dương Minh, thét toáng lên: “Chuyện đó cũng là do anh ép em! Tống Dương Minh, anh đợi đó đi, lần này Tống Hân Nghiên chết chắc rồi, anh có cầu xin ai cũng…”
“Bốp!”
Tống Dương Minh không nhịn được nữa, thẳng tay vung một cái tát tới.
Tống Mỹ Như bị tát cho nghiêng cả người đi, lảo đảo ngã vào tường.
Trong phòng im lặng.
Đám nhân viên vốn dĩ vẫn còn ở xung quanh lén hóng hớt bởi vì cái tát này mà bị dọa cho đồng loạt biến sắc, vội vàng cúi đầu rời đi.
Tống Mỹ Như che mặt không dám tin, thét lên như phát điên: “Tống Dương Minh!”
Ánh mắt Tống Dương Minh lướt qua cô ta: “Tống Mỹ Như, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, cô là người đầu tiên khiến tôi phá lệ. Cô cũng là người đầu tiên, khiến tôi biết được giới hạn của lòng người.”
Đôi mắt tức giận của Tống Mỹ Như đỏ bừng, tức tới mức lồ ng ngực sắp nổ đến nơi.
Tống Dương Minh thản nhiên nói: “Trước đây tôi vẫn luôn ở trong quân đội, vốn tưởng rằng những cô gái ở bên ngoài đều giống như Hân Nghiên, vừa lương thiện, vừa có năng lực, vừa quật cười, cũng vừa mạnh mẽ. Nhưng cô đã làm mới tam quan của tôi, khiến tôi sâu sắc ý thức được rằng, trên đời này trừ con gái như em ấy ra, còn có cả yêu ma quỷ quái! Tố chất giáo dưỡng không được tu dưỡng đủ thì cũng thôi đi, giới hạn tam quan cũng đã nát thành bột phấn rồi. Nếu như cô còn tiếp tục giở trò, sau này tôi cũng không ngại gánh cái danh đánh phụ nữ đâu!”
Không có tiếng gào thét, cũng không có giọng điệu lên xuống, thậm chí đến cả biểu cảm dư thừa cũng không có, anh đứng rất thẳng, mỗi một cử chỉ đều mang theo sự chính trực ngay thẳng của người lính.
Nhưng Tống Mỹ Như lại bị Tống Dương Minh như thế này làm cho khiếp sợ.
Cô ta thở hổn hển không cam lòng, nhưng lại không dám phẫn nộ gào thét ra tiếng.
Tống Dương Minh đẩy cửa định đi vào.
Tống Mỹ Như không nhịn nổi nữa, ngay trước khi anh bước chân vào văn phòng liền độc địa: “Tôi nhớ kỹ cái tát ngày hôm nay rồi đấy. Tống Dương Minh, anh cứ đợi đi, không có thứ gì mà Tống Mỹ Như tôi không cướp lại được từ tay Tống Hân Nghiên hết! Khi đó tôi có thể cướp hết tất cả mọi thứ của nhà họ Tống từ cô ta, cướp bạn trai cô ta, thì sau này tôi cũng sẽ cướp được anh từ cô ta! Tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì cái tát ngày hôm nay!”