CHƯƠNG 1287

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, cơn tức xông thẳng từ mu bàn chân lên đến sợi tóc, sắp tức nổ người luôn rồi.

Nhưng anh thực sự không có thói quen ra tay với phụ nữ.

“Rầm!”

Tưởng Tử Hàn phẫn nộ đấm một đấm lên trên tường.

Mấy khớp trên mu bàn tay lập tức đau đến mức mất đi cảm giác, cơn tức giận tích tụ trong lòng cũng tiêu tan một ít.

Anh hít vào để làm nguôi ngoai cơn giận, vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt to tròn phát sáng của con gái.

Cô nhóc bị phát hiện cũng không xấu hổ, ngược lại còn lè lưỡi tinh nghịch, bật cười khúc khích.

“Lão Tưởng, ba đáng thương thật đấy. Trước đây không đấu lại được Tống Hân Nghiên, bây giờ vẫn không đấu lại được!”

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực: “Ba không ra tay với phụ nữ.”

“Nhưng ban nãy ba ra tay rồi còn gì. Tuy không phải đánh nhưng dùng sức lực và ưu thế chiều cao để bắt nạt phụ nữ thì cũng là bắt nạt thôi, ba cũng thật không biết xấu hổ.”

Khóe miệng Tưởng Tử Hàn run rẩy, một hàng quạ bay qua đỉnh đầu.

Cô nhóc vừa tới đã ba la bô lô mỉa mai một trận, mỉa mai xong thì còn không cho người ta cơ hội chống trả đã quay người trở về phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn: “!!!”

Nhóc con khốn nạn này chắc chắn học cái trò này từ người phụ nữ kia.

Cả hai đều không coi anh ra gì hết.

Tưởng Tử Hàn tức giận tới mức bật cười: “Được! Được lắm!”

Anh đường đường là chủ tịch của Tưởng Thị, nắm giữ huyết mạch kinh tế đứng đầu bốn nhà tài phiệt của thủ đô. Vậy mà đến hai người con gái cũng không xử lý được, đây đúng là nỗi sỉ nhục to lớn từ trước đến nay!

Ở một bên khác.

Trong thang máy.

Cả người Tống Hân Nghiên như bị rút sạch sức lực, thất thểu dựa vào thành thang máy.

Vẻ mạnh mẽ cố chống đỡ trên mặt rút đi, cảm giác mệt mỏi và chua xót dâng lên vành mắt.

Cô hít sâu một hơi, xoa cái mũi mềm mại, cười tự giễu nói: “Tống Hân Nghiên, đừng yếu đuối, không có chuyện gì to tát cả.”

Cô còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, bây giờ không phải là lúc để tùy hứng!

Thang máy dừng lại ở tầng một.

Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi thang máy đã gặp mặt Cố Vũ Tùng đang đợi thang máy ở bên ngoài.

“Chị dâu.”

Cố Vũ Tùng bất ngờ vui mừng đi lên chào hỏi: “Tới thăm Minh Trúc à?”

Anh ta đánh giá sắc mặt thản nhiên của Tống Hân Nghiên: “Không bị làm khó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play