CHƯƠNG 1285
Tưởng Minh Trúc gật mạnh đầu: “Để được ăn lẩu, con nhất định sẽ sớm khỏe lại.”
Hai người “thầm thì” trong phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa như thần giữ cửa, ánh mắt lạnh lùng luôn nhìn chăm chú Tống Hân Nghiên.
Tuy rằng Tống Hân Nghiên không quay đầu lại, nhưng khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo đằng sau kia thì lại ở khắp mọi nơi.
Tâm trạng cô vừa phức tạp vừa buồn bã, không có ý định ở lại lâu, nói chuyện với Tưởng Minh Trúc một lúc xong liền tạm biệt rời đi.
Vừa mới tới thang máy, con đường phía trước đã bị một người đàn ông có khi thế mạnh mẽ chặn lại.
Tống Hân Nghiên dừng chân ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải vẻ âm u lạnh lùng trong đôi mắt người đàn ông.
Ánh mắt hai người tóe lên những tia lửa vô hình trong không trung.
“Ha!”
Tưởng Tử Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Thủ đoạn của cô Tống giỏi thật đấy!”
Trong đôi mắt lạnh lùng toàn là khinh bỉ coi thường.
Khóe môi Tống Hân Nghiên nhếch lên nụ cười mê hoặc rồi chợp tắt.
Cô đột nhiên đi đến gần, giơ tay lên khẽ vỗ gò má Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng không phục à?”
Hơi thở của cô như hoa lan, mùi thơm chỉ có trên người cô xông vào khoang mũi, khiến Tưởng Tử Hàn hoảng hốt trong chốc lát.
Tống Hân Nghiên cười khẽ, thổi hơi lên vành tai anh: “Không phục thì nhịn đi.”
“Cô…”
“Suỵt!”
Ngón tay trắng nõn đặt lên môi Tưởng Tử Hàn: “Lại định nói tôi vì quyến rũ anh mà không từ thủ đoạn, nghĩ đủ mọi cách mê hoặc con gái anh có đúng không?”
Cô mỉm cười khiêu khích: “Đúng vậy, chính là thế đấy.”
Tưởng Tử Hàn bỗng bị chặn cho á khẩu không nói lên lời.
Lửa giận trong lòng ngày càng dâng cao.
“Không ngờ trên đời lại có người như cô…”
Người phụ nữ mặt dày đến mức vô liêm sỉ.
Lời còn chưa nói xong, trên môi đột nhiên mềm mại.
Tưởng Tử Hàn sững sờ.
Tống Hân Nghiên thả gót chân đang kiễng xuống, cười mỉa mai: “Đàn ông ấy à, toàn nói một đằng nghĩ trong lòng một nẻo thôi. Định chửi tôi vô liêm sỉ hả? Nhưng bị người phụ nữ vô liêm sỉ hôn một cái là anh đã thất thần rồi, đừng nói với tôi rằng ban nãy trong đầu anh không suy nghĩ lung tung nhé.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lúc xanh lúc trắng, lửa giận dâng lên ngập trời.
Tống Hân Nghiên lùi về sau hai bước, chậc một tiếng, thản nhiên nói: “Tưởng Tử Hàn, nếu như anh thực sự có bản lĩnh thì đừng có chất vấn tôi. Anh có biết câu lo tuyết ở cửa nhà mình đi chứ đừng để ý sương đọng ở mái nhà người ta không? Anh có giỏi thì quay về bảo con gái anh đừng thích tôi nữa, đừng bị tôi mê hoặc nữa. Đang yên đang lành tìm tôi xả giận, tôi là gì của anh? Anh cho tôi tiền tài hay cho tôi quyền thế, hay bà nhà nó, tôi là cái thùng rác chắc? Dựa vào đâu mà phải chứa đựng cơn giận của anh.”