CHƯƠNG 1277
Gương mặt lạnh lùng, giận dữ của Trương Tấn Tài dịu lại: “Những nỗ lực của cô, không chỉ riêng PL được tai nghe mắt thấy mà tổng công ty cũng biết rõ. Sự cố an toàn lao động lần này là công ty đã làm ảnh hưởng đến thành tích với sản phẩm mới của cô.”
Ai nấy lại một lần nữa kinh ngạc.
Cứ tưởng Trương Tấn Tài sẽ giận dữ trách mắng, ai ngờ lại nói cả một tràng những lời tốt đẹp như vậy.
Dường như không biết mọi người đang nghĩ gì, giọng nói của Trương Tấn Tài ôn hòa hơn nhiều: “PL không đạt được thành tích đáng kể như vậy ở thị trường nước Z rất nhiều năm rồi. Thế mà bữa tiệc ăn mừng còn chưa bắt đầu đã xảy ra chuyện…”
Ai nấy đều vừa sững sờ, vừa cúi đầu xấu hổ.
John thì ngược lại.
Ông sếp mắt xanh cũng không còn bực bội, căng thẳng như vừa rồi nữa mà cười thành tiếng.
Anh ta ngoáy lỗ tai nói giọng cà khịa: “Tai tôi có vấn đề gì không ấy nhỉ? Trong những năm tháng còn sống lại có thể nghe thấy anh khen ngợi người khác cơ đấy.”
Trương Tấn Tài lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tuy tôi nghiêm khắc nhưng xưa nay công tư vẫn rõ ràng.”
Anh ta dựa lưng vào ghế, nói rất bình thản: “Ban đầu tôi còn làm đơn xin một khoản tiền thưởng rất lớn cho các anh, chuẩn bị phát cho các anh trong buổi tiệc mừng. Ai ngờ đơn của tôi vừa được duyệt thì các anh giỏi lắm, tặng luôn cho tôi một vố thế này.”
Anh ta cười khẩy: “Đúng là tát đôm đốp vào mặt!”
Ai nấy càng xấu hổ hơn.
Tống Hân Nghiên lại đứng lên.
Cô cúi người trước Trương Tấn Tài, đứng thẳng lên, giọng nói đúng mực: “Xin cảm ơn sự tin tưởng và công nhận của sếp Trương. Nhưng chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì sự cố lần này.”
“Cái tôi muốn nghe không phải lời xin lỗi.”
Khen thì khen, nhưng điều gì cần điều tra, cần hỏi thì Trương Tấn Tài vẫn không cho qua.
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tôi biết. Cho nên hôm nay trước khi đến, tôi đã chuẩn bị một số thứ.”
Cô cầm điện thoại di động lên, kết nối trực tiếp với máy chiếu.
Màn hình máy chiếu lóe sáng, hiển thị màn hình điện thoại di động.
Tống Hân Nghiên nói: “Tối hôm qua tôi đã xem lại từng bức ảnh chụp hiện trường. Từ một vài bức ảnh trong số đó, phát hiện ra được một chút bất thường. Tuy chưa thể khẳng định nhưng có lẽ đây cũng có thể trở thành phương hướng điều tra cho chúng ta.”
“Điều gì bất thường?”
Mọi người sửng sốt, không hẹn mà cùng đồng thanh gặng hỏi.
Tống Hân Nghiên thực hiện thao tác trên điện thoại di động.
Màn hình chiếu hiện ra một tệp ảnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán vào đó.
Lúc này, Tống Hân Nghiên mới từ tốn nói: “Sự cố lần này rất có khả năng không phải tai nạn bất ngờ mà là do có người hãm hại.”
Phòng họp chấn động.