CHƯƠNG 1267
Tưởng Tử Hàn bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: “Ai nói cho con đấy?”
Gương mặt bé nhỏ của cô nhóc càng tái nhợt hơn, lặng thinh không nói tiếng nào.
Tưởng Tử Hàn biết mình đã làm cô bé sợ, bèn dịu mặt xuống: “Tưởng Minh Trúc, ba là ba con, còn là bác sĩ, bệnh viện của nhà họ Tưởng có nguồn lực tốt nhất và trang thiết bị tiên tiến nhất cả nước, nằm trong top đầu thế giới, nếu đến mức như vậy mà cũng không cứu được con gái của mình thì ba không còn mặt mũi nào làm bác sĩ nữa. Nói ba nghe, ai đã nói linh tinh với con vậy?”
“Con tự nghe thấy.”
Mắt cô nhóc đỏ bừng lên, trông rất ấm ức nhưng vẫn kiên cường vô cùng: “Lúc ngủ mọi người nói gì con cũng nghe thấy hết. Con không chỉ nghe bác sĩ nói bệnh của con khó chữa mà còn biết lại là Tống Hân Nghiên ngốc nghếch kia rút máu cứu con.”
Mắt ngấn lệ nhưng lại không chịu rơi xuống.
Lòng Tưởng Tử Hàn bỗng nhói đau.
Chẳng biết cảm giác đau ấy từ đâu ra, anh chỉ biết khoảnh khắc ấy khiến nhịp thở anh run rẩy.
“Lại?”
Anh cau mày, ngờ vực nhìn gương mặt ngây thơ của con gái.
Tưởng Minh Trúc bị vẻ phẫn nộ của ông ba già nhà mình dọa cho mất hết bao nỗi xúc động, không còn tủi thân nữa, nước mắt cũng rớt xuống.
Hai hàng lông mày thanh mảnh, đáng yêu nhăn lại, cô nhóc mở to đôi mắt tròn trịa, trong veo của mình ra: “Lão Tưởng, ba già thật rồi đấy à, sao lại đãng trí thế này?”
Tưởng Tử Hàn bình tĩnh nhìn cô con gái chằm chằm.
Tưởng Minh Trúc vừa tức tối vừa bất đắc dĩ: “Năm ngoái ở Hải Thành con ăn trúng gì đó nên bị viêm dạ dày, dạ dày chảy máu, nôn ra máu nhiều lắm nên cần truyền máu, Tống Hân Nghiên đã truyền máu cho con. Vì con và cô ấy đều có máu hiếm nên lúc đó ba và mọi người còn nghi ngờ con là con gái của cô ấy, còn làm cả xét nghiệm DNA nữa, ba quên rồi sao?”
Tuy kết quả cuối cùng làm cô nhóc rất tiếc nuối, hơn nữa cũng không một người lớn nào nói cho cô bé biết về chuyện làm xét nghiệm cả.
Nhưng đừng tưởng cô bé còn nhỏ nên không biết gì!
Tưởng Tử Hàn nhíu mày lắng nghe.
Dường như có một sự kiện gì đó chợt lóe lên trong đầu anh, nhưng đến lúc anh muốn tìm tòi kỹ hơn thì lại chẳng nhớ được gì.
Trí nhớ anh rỗng tuếch, chẳng có gì ngoài cảm giác đau buốt như bị kim châm.
Anh hỏi, vẻ mặt rối rắm như tơ vò: “Con không lừa ba chứ?”
Tưởng Minh Trúc nguýt mắt lườm ông ba già: “Con lừa ba thì được gì?”
Tưởng Tử Hàn trầm ngâm.
Tất cả những người bên cạnh anh đều có thể bị Tống Hân Nghiên tẩy não lừa lọc, nhưng con gái anh thì chắc chắn không.
Con bé này nhìn nhỏ vậy thôi chứ thông minh lanh lợi từ bé, lúc còn bập bẹ nói đã biết bắt kẻ lừa đảo phải ói lại tiền ra rồi.
Rõ là một thần đồng hiếm có.