CHƯƠNG 1256

“Sao khen anh tốt thế hả?”

Tống Dương Minh buồn cười nhìn cô: “Nói thật đi, có phải em muốn đi giới thiệu anh Dương Minh của em với người khác không?”

Khương Thu Mộc sững sờ.

Giới thiệu thì đúng thật là muốn giới thiệu thật, chỉ là tự giới thiệu rồi tự mình hưởng thôi.

Con mắt cô ấy xoay chuyển, đã nói đến nước này rồi, chi bằng thử thăm dò xem.

Khương Thu Mộc cắn môi, cố ra vẻ tự nhiên mà hỏi: “Vâng, đúng vậy, anh Dương Minh thích kiểu con gái như thế nào? Em xem thử xem bên cạnh em có ai không.”

Tống Dương Minh chợt trở bên buồn bã, trong đầu không khỏi xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên.

Anh ấy lơ đễnh cong môi: “Chưa từng nghĩ tới. Bây giờ không có ý nghĩ đó, mấy năm gần đây cũng không có ý định yêu đương, chưa định kết hôn vội, cho nên những chuyện này tạm thời không nằm trong phạm vi xem xét của anh.”

Trái tim đang hưng phấn của Khương Thu Mộc đột nhiên rơi xuống.

Cô ấy gặng hỏi tiếp: “Vậy nhỡ đâu gặp được người anh thích thì sao? Hoặc là, tình huống lâu ngày sinh tình, vừa gặp đã yêu đột nhiên xảy ra thì sao?”

Tống Dương Minh cười lắc đầu: “Có lẽ sẽ không có chuyện như vậy đâu, vừa gặp đã yêu lại càng không thể có.”

Anh ấy là người chậm nhiệt, không giỏi quản lý những quan hệ này, thêm vào đó phương diện tình cảm cũng rất ngây ngốc trì trệ, cho dù thực sự gặp được người khiến anh ấy rung động, trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể phát triển thành quan hệ thân mật gì được.

“Nếu như nhất định phải có, vậy thì cũng chỉ là lâu ngày sinh tình thôi. Phản ứng con người anh chậm chạp, tình cảm lại càng bị động ngờ nghệch, cho nên những tình huống mà em nói về cơ bản sẽ không xảy ra đâu.”

Khương Thu Mộc nghe mà trái tim lúc lên lúc xuống, vui buồn lẫn lộn, cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.

Cô ấy lại hỏi: “Vậy nếu như có cô gái tỏ tình với anh thì sao? Anh Dương Minh, anh sẽ đồng ý chứ?”

“Không đâu.”

Tống Dương Minh đáp không chút do dự: “Không có tình cảm mà lại đồng ý với lời tỏ tình của người ta thì chính là hành vi không có trách nhiệm.”

Trong lòng Khương Thu Mộc vừa vui mừng vừa chua xót.

Vốn dĩ được Tống Hân Nghiên cổ vũ, cô ấy đã định tỏ tình rồi, bản thân cũng đã lấy đủ dũng khí rồi.

Nhưng nghe thấy Tống Dương Minh nói những lời này, dũng khí tích góp được cứ như quả bóng bị người khác chọc vỡ, xịt hơi hết sạch.

Khương Thu Mộc vừa mất mát vừa chua xót, buồn bã cụp mắt xuống: “Anh Dương Minh không tốt ở điểm này đấy, ngay thẳng quá, tình cảm đều coi trọng việc anh tình tôi nguyện, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay. Vui vẻ nhất thời là được, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Có điều…”

Cô ấy ngẩng đầu lên, vừa nghiêm túc vừa bướng bỉnh: “Anh Dương Minh, cũng chính vì sự ngay thẳng này nên anh mới khiến người khác khâm phục.”

Cũng càng khiến cô ấy thích.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play