CHƯƠNG 1250
Không ai nói gì, bầu không khí gượng gạo, dường như không khí cũng đông cứng lại.
Khương Thu Mộc lặng lẽ kéo tay áo Tống Hân Nghiên, vừa định khuyên cô hay là đợi tẹo nữa hẵng tới, thì Mộ Kiều Dung đã đột nhiên nhanh chân bước lên hai bước.
“Rầm” một tiếng.
Bà ta quỳ xuống trước mặt Tống Hân Nghiên, nước mắt chảy xuống: “Cô Tống, chuyện trước đây đều do tôi sai, oan có đầu nợ có chủ, cô có hận gì giận gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, tha cho Minh Trúc đi. Con bé vẫn còn nhỏ như vậy, nó chẳng hiểu gì hết, còn chưa nhìn rõ được thế giới này…”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc kinh ngạc không thôi!
Đôi mắt Sở Thu Khánh lóe lên, đáy mắt xẹt qua tia sáng, ý cười như có như không tháng hiện trên khóe môi cô ta.
Mộ Kiều Dung khóc tới mức ruột gan đứt từng đoạn: “Khi đó tôi nhất thời hồ đồ, hại chết con của cô, tôi đã hối hận rồi, nếu như cô vẫn chưa hả giận thì cứ đâm lên người tôi hai nhát dao đi. Chỉ cần cô có thể buông tha cho Minh Trúc, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu…”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại từ trong cơn choáng váng, sắc mặt thản nhiên bình tĩnh.
Quý bà tối qua vẫn còn cao quý bề thế, nhoắng cái đã trở thành một trưởng bối hiền từ yêu thương cháu gái, có thể trả giá tất cả vì cháu gái nhỏ thân yêu.
Sự thay đổi này… ha!
So với sự thản nhiên của Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc suýt chút nữa thì tức điên lên.
Cô nàng như bị lửa cháy đến tận mông, tức giận đến mức sợi tóc cũng mang theo sự tấn công: “Mấy người có ý gì đây? Vì cứu cháu gái của bà mà Hân Nghiên rút máu suýt chút thì đến cả mạng cũng chẳng còn. Vậy mà mẹ nó chứ, bà lại quay phắt ra đổ ngược cho cô ấy! Cô ấy hại Tưởng Minh Trúc bao giờ? Một bà nội ruột như bà chẳng làm cái gì cả, cứ quỳ ở đây như thế cắn chặt bảo chúng tôi muốn hại người, sao bà không lên trời luôn đi!”
Đang náo loạn thì có tiếng bước chân vang lên.
Khương Thu Mộc giật thót trong lòng, quay phắt đầu lại nhìn ra đằng sau.
Tống Hân Nghiên cũng nghiêng người.
Chỉ thấy hai người cách bọn họ mấy bước, Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đang đi từng bước về phía này với sắc mặt mỏi mệt.
Khương Thu Mộc chửi một câu trong lòng!
Khốn kiếp, trúng kế rồi!
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn mẹ đang quỳ trên đất, không nói gì cả.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng lại dán chặt lên khuôn mặt Tống Hân Nghiên: “Nơi đây là bệnh viện, mấy người không sợ mất mặt thì cũng phải để tâm tới bệnh nhân. Bọn họ cần không gian nghỉ ngơi yên tĩnh.”
Sở Thu Khánh lập tức lộ vẻ áy náy, vội vàng tiến lên đỡ Mộ Kiều Dung dậy: “Tử Hàn, xin lỗi, đều tại em. Em lo cho bệnh của Minh Trúc nên có hơi lơ đễnh, nhất thời không chú ý cô Tống tới đây, cũng không để ý xoa dịu cảm xúc của dì…”
Khương Thu Mộc tức tới mức thở cũng bắt đầu khó khăn.
Sư cha nhà nó, trà xanh bạch liên hoa đúng điệu luôn đấy.