CHƯƠNG 1245
Nhưng nghe những lời Cố Vũ Tùng nói thì có vẻ bệnh tình của cô bé cũng không đơn giản.
Tống Hân Nghiên bất lực mỉm cười, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên, nhưng trong đầu vẫn hơi choáng váng.
Cô nhắm chặt hai mắt, yếu ớt nói: “Sức khỏe của tôi, trong lòng tôi hiểu rõ. Cậu Cố, cảm ơn cậu.”
Sau khi ổn định lại, cô mở mắt ra lần nữa: “Đứa trẻ tốt như thế, sao lại mắc căn bệnh kỳ lạ vậy được?”
Cô chưa từng nghe nói tới.
Cố Vũ Tùng lười biếng nói: “Bẩm sinh đó. Chị cảm thấy kỳ lạ là bởi vì chị ít thấy, ít nghe. Chứ đối với người học y chúng tôi, căn bệnh này không có gì kỳ lạ cả. Ở trong ngành này lâu một chút thì sẽ biết, thế giới rộng lớn, chẳng bao giờ thiếu những điều lạ lùng. Rất nhiều căn bệnh không phải chị chưa từng nghe tới thì sẽ không có, chỉ là chưa được phát hiện mà thôi. Trường hợp của Minh Trúc, nói trắng ra là cô bé có thể chất đặc biệt, cộng thêm tế bào gốc tạo máu có vấn đề.”
Bệnh không hiếm lạ, chỉ là không thể chữa khỏi mà thôi.
“Không thể tìm ra cách chữa trị sao?”
Cố Vũ Tùng bật cười vừa tự giễu vừa bất lực: “Nếu dễ dàng như vậy thì chúng tôi còn ngồi đợi bệnh của cô bé phát triển đến ngày hôm nay sao?”
Trái tim Tống Hân Nghiên chùng xuống.
Vẻ mặt Cố Vũ Tùng trống rỗng, anh ta thản nhiên nói: “Thật ra cũng không phải chưa từng xuất hiện căn bệnh như vậy, chỉ là những người khác không nghiêm trọng như Tưởng Minh Trúc thôi.”
Dù sao thì những đứa trẻ khác cũng không bị kháng thuốc.
Tống Hân Nghiên dường như lại nhìn thấy hy vọng: “Những ca bệnh trước đó được chữa khỏi như thế nào?”
Cố Vũ Tùng liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Máu cuống rốn. Ở những ca bệnh đã chữa khỏi, ba mẹ đều sinh con thứ hai, thậm chí là con thứ ba. Lấy máu cuống rốn của đứa trẻ cùng ba cùng mẹ để làm phẫu thuật, sau đó chăm sóc đúng cách thì đa số đều có thể khỏi hẳn. Sau này cố gắng điều dưỡng từ từ thì không đến mấy năm là sức đề kháng đã không khác gì người bình thường. Nếu Minh Trúc muốn chữa khỏi thì cách này cũng khả thi, chỉ là thứ duy nhất không thể thay đổi chính là nhóm máu.”
Thế nhưng Tưởng Minh Trúc không có mẹ.
Rõ ràng Tống Hân Nghiên cũng nghĩ đến điều này.
Cô thở dài: “Cách này sợ là không áp dụng được đối với Minh Trúc.”
Cố Vũ Tùng im lặng.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, có y tá đẩy cửa ra, thò đầu vào nói: “Cậu Cố, chủ nhiệm thông báo bảo anh tới phòng họp để họp ạ.”
Cố Vũ Tùng đứng dậy, dặn dò Tống Hân Nghiên: “Chị cứ truyền dịch đi, đừng tùy tiện di chuyển, ngất lần nữa không có ai phát hiện được thì chỉ có bản thân chị chịu đựng thôi.”
Ngẫm nghĩ một lát, anh ta lại nói thêm: “Bây giờ Minh Trúc vẫn còn đang hôn mê, đợi chị truyền xong rồi có khi cô nhóc cũng đã tỉnh, muốn gặp cô bé thì cứ đi thăm.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Được.”
Cố Vũ Tùng thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Mở cửa bệnh ra, vừa định đi ra ngoài liền có một bóng dáng vội vã đâm thẳng vào trong lòng.