CHƯƠNG 1228
Lúc này, không khí căng thẳng quanh quẩn trong phòng họp mới hoàn toàn tiêu tán.
Tưởng Tử Hàn không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên.
John thở dài, vội nhân cơ hội kéo người rời khỏi phòng họp.
Hai tòa núi lớn đi rồi, mọi người trong phòng họp đều thở hắt ra một hơi thật dài.
Đường Vũ Diệp trực tiếp dùng bả vai huých Tống Hân Nghiên, yên lặng dựng thẳng ngón tay cái like cho cô.
Tống Hân Nghiên cười gượng, ánh mắt lần nữa hướng lên màn hình lớn, vẻ mặt trầm tĩnh.
Đường Vũ Diệp cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô.
Tống Hân Nghiên cười: “Em không sao.”
Miệng nói không sao, nhưng ánh mắt hướng lên màn hình lớn lại chẳng có tiêu cự, bên tai chỉ nghe đủ loại bàn tán nho nhỏ từ bốn phương tám hướng.
“Hôm trước đọc được báo lá cải nói trên đầu cậu ba nhà họ Dạ mọc sừng dài. Ban đầu tôi còn không tin, nhưng vừa rồi… đúng là không có lửa làm sao có khói.”
“Cái gì mà nghe nói, hoàn toàn xác thực đó nhé. Là chính miệng mẹ của cậu ba Dạ thừa nhận là cái đó của cậu ba Dạ không được. Nhưng vị này của chúng ta… còn từng sảy thai…”
“Trời ạ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà…”
Đường Vũ Diệp cau có.
Tống Hân Nghiên lại chỉ nở nụ cười thản nhiên.
Cô không hề để ý, bởi vì hết thảy đều là sự thật. Nhưng đồng thời cô cũng không có tâm trạng ở lại nơi này thêm nữa.
Tống Hân Nghiên xoay người, rời khỏi phòng họp.
Đường Vũ Diệp lo lắng ra mặt muốn theo cùng, nhưng lại biết bây giờ để Tống Hân Nghiên một mình lẳng lặng mới tốt, cuối cùng bèn cứng rắn thu bước chân định đuổi theo lại.
Tống Hân Nghiên nặng nề trở về, lúc ngang qua văn phòng của John còn vô thức dừng bước.
“Rầm!”
Tiếng động vang dội truyền ra.
Tống Hân Nghiên phản xạ quay đầu nhìn.
Trong văn phòng chưa đóng cửa, hai mắt Tưởng Tử Hàn tức đỏ lên, một quyền nện xuống bàn làm việc.
“Ôi ôi ôi, nhẹ cái tay thôi. Bàn này là gỗ lim đấy…”
John ở bên cạnh đau lòng kêu r3n, đưa qua một chén trà:
“Trà hoa cúc có đá, nào, bớt nóng.”
Lời này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.
Tưởng Tử Hàn trở tay vung lên, chén trà bị đánh bay ra ngoài.
Anh chỉ ra ngoài cửa, giận trừng John: “Anh nhìn đi… với nhân phẩm đó của cô ta mà mấy người còn không biết xấu hổ tẩy trắng cho cô ta à!”
John nhìn chén trà hoa cúc vỡ nát, đáp lại không chút khách khí : “Haizz, tôi không hiểu anh nhỏ mọn thế từ bao giờ nữa. Cứ phải so đo không để yên với một cô gái à? Đã thế đối phương còn là một cô gái được mọi người công nhận cả năng lực và đạo đức đều xuất sắc nữa chứ. Người ta lấy tiền nhà anh hay là ở trong nhà anh? Ai không biết còn tưởng cô ấy là cô vợ cắm sừng anh đấy. Nói nghe xem, đến mức ấy à?”