CHƯƠNG 1219
Cùng là áo blouse trắng không có gì đặc biệt, nhưng anh ta mặc lên trông lại tao nhã cao quý, khí chất phi thường.
Khương Thu Mộc chớp mắt, những lúc không lưu manh thì thực ra tên này cũng rất… vừa mắt đấy.
“Tới rồi à.”
Cố Vũ Tùng nhanh chân đi tới, mặt mày chứa ý cười: “Vừa rồi tôi hơi bận, không đợi lâu chứ?”
Khương Thu Mộc lại chớp mắt, có hơi kinh ngạc: “Anh lại làm việc ở đây ư?”
Chả trách hôm qua lúc cô ấy liên lạc với anh ta, anh ta lại nói tới đây gặp mặt anh ta nói chuyện.
“Ừm.” Cố Vũ Tùng gật đầu, ngạo mạn giải thích: “Căn cơ sản nghiệp tổ tiên nhà tôi là y học và dược phẩm, cũng coi như đúng chuyên ngành.”
Khương Thu Mộc bĩu môi.
Trông cái vẻ khoe khoang này đi, đúng là khiến người ta ngứa răng.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới quán cà phê của công ty.
Cố Vũ Tùng gọi một cốc cà phê cho Khương Thu Mộc theo sở thích của cô.
Khương Thu Mộc đánh giá không gian quán cà phê, trong lòng chua xót: “Đúng là sức mạnh của tư bản, điều kiện tốt thế này…”
Cố Vũ Tùng hào phóng nói: “Nếu như cô thích thì cũng có thể tới đây. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một chức vụ với mức lương tốt, công việc dễ dàng…”
Ví dụ như, vợ của cậu Cố… độc nhất vô nhị.
Khương Thu Mộc lắc đầu: “Ha ha, tôi thì thôi. Ngoài vẽ vời ra thì tôi cũng chẳng biết những thứ khác.”
Cà phê được đem lên.
Cô ấy uống một ngụm: “Không phải anh là bác sĩ à, sao bây giờ lại chuyển sang làm việc ở công ty y dược vậy?”
“Y dược không phân chia.”
Cố Vũ Tùng lười biếng dựa vào ghế sofa: “Anh Hàn có một số dự án quan trọng đang thực hiện, gần đây anh ấy bị thương mà, cũng đúng lúc dạo này tôi rảnh rỗi nên qua đây trông coi giúp luôn.”
Ý là, công ty này lại là của Tưởng Tử Hàn ư?
Khương Thu Mộc lại kinh ngạc thêm lần nữa.
Cô ấy nói đùa: “Có tiền đúng là tùy hứng thật, có thể làm việc không đúng chuyên ngành như các anh. Rõ ràng là học ngành bác sĩ lâm sàng nhưng lại chạy đi nghiên cứu y dược, động một cái là mở công ty, cứ như chơi đồ hàng ấy. Những người như các anh ấy à, kiếm hết tiền rồi, còn cho người khác sống nữa không?”
“Đây gọi là người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm.” Cố Vũ Tùng lười biếng uống một ngụm cà phê: “Vẫn luôn phải tồn tại những công ty như thế này, để người ưu tú làm người quản lý, chẳng phải vẫn tốt hơn để người có tài năng bình thường làm hay sao?”
Ngừng lại một chút, anh ta nhìn chăm chú vào mắt Khương Thu Mộc rồi nói: “Không phải Tống Dương Minh cũng thế à? Nhà họ Tống trừ bạn thân của cô ra, chẳng ai làm được nên chuyện cả. Ép cho Tống Dương Minh không thể không xuất ngũ, để tiếp quản công ty hàng ngàn nhân viên của nhà họ Tống. Tống Thị giao cho anh ta quản lý, có phải là tốt hơn để những người khác trong nhà họ Tống quản lý không?”
Khương Thu Mộc không những không phản bác lời này mà ngược lại còn thấy tự hào.
Cố Vũ Tùng vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Khương Thu Mộc vừa tiếp tục khen: “Nếu như Tống Dương Minh tiếp tục ở lại trong quân đội, chẳng bao lâu chắc chắn sẽ trở thành một sĩ quan cấp cao.