CHƯƠNG 1200
Ở ngoài cửa phòng làm việc, John vừa mới sờ lên tay nắm cửa chuẩn bị mở cửa bước vào, tay lập tức như bị phỏng, anh ta vội thả tay ra rồi quay người rời đi.
Anh ta vẫn nên… Chút nữa mới quay lại thì hơn…
Ở bên kia.
Cơ thể của Tống Hân Nghiên căng cứng, mãi đến lúc cô bước vào thang máy rồi, khí thế toàn thân mới đột nhiên thả lỏng.
Cô dựa lưng vào vách trong thang máy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trên mặt không còn vẻ quyến rũ duyên dáng mà tự tin ung dung lúc nãy nữa.
Trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác chua xót đến tận cùng.
Tống Hân Nghiên thở dài.
Tưởng Tử Hàn ơi là Tưởng Tử Hàn, một người kiêu ngạo như anh, có lẽ trong trí nhớ chưa từng có kinh nghiệm ăn trái đắng bao giờ đúng không?
Lúc này anh có phải tức muốn chết rồi hay không?
Thực ra cũng không phải em cố ý muốn chọc giận anh, trừ khi bị anh chọc cho tức tới nỗi không nhịn nổi nữa.
…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Văn phòng tổng giám đốc của PL.
John lại lòng vòng bên ngoài một lần, tính sơ sơ có lẽ Tưởng Tử Hàn đã nguôi giận đôi chút, lúc này anh ta mới quay trở lại phòng làm việc của mình.
Anh ta tự mình pha trà rồi đưa tới: “Đây là trà Kuding tốt nhất, có thể tiêu trừ tức giận, hạ sốt, hiệu quả cực kì tốt.”
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao của Tưởng Tử Hàn bắn tới không dứt.
John bị ánh mắt của anh nhìn tới mức da đầu tê dại, vội đặt tách trà lên bàn trà trước mặt anh rồi chọn vị trí xa nhất để ngồi xuống.
“Anh đừng tức giận nữa, có rất ít người đấu khẩu với Tống Hân Nghiên rồi mà còn có thể nguyên vẹn rút lui. Nào, mau tới đây đi, xem báo cáo kinh doanh của chúng tôi cho bớt tức giận.”
Anh ta khoe khoang đem bản báo cáo vừa đưa cho Tống Hân Nghiên xem qua cho Tưởng Tử Hàn: “Đây là thành tích đặt trước tốt nhất từ trước tới nay của công ty tôi. Rồi còn cả cái này nữa, báo cáo của sản phẩm mới. Chậc, phải công nhận Tống Hân Nghiên đúng là nhân tài kiệt xuất ở phương diện này. May mà lúc đầu tôi nghe lời anh mời cô ấy tới công ty tôi làm việc, nếu không bây giờ chúng tôi đã trở thành đối thủ một mất một còn rồi.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn như tia điện lạnh lùng bắn về phía John, nhìn chằm chằm đến mức anh ta không còn nói được câu nào nữa.
Thứ này làm anh nguôi giận thế nào được, làm anh càng phát cáu hơn thì có!
“Khụ!”
John khẽ ho một tiếng: “Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Anh ta thở dài, ném hai bản báo cáo bị Tưởng Tử Hàn chê bai lên bàn trà: “Trước kia nhóm nghiên cứu và phát triển của PL chúng tôi đã dồn hết tâm huyết lên người những phụ nữ trẻ, dù sao thì phụ nữ trong độ tuổi từ 20 đến 40 là độ tuổi dễ moi tiền nhất. Họ sẵn sàng tiêu tiền vào khuôn mặt của họ, mà các sản phẩm của PL lại thuộc hạng trung – cao cấp, chỉ cần phụ nữ có chút tài chính là sẽ có đủ khả năng chi trả. Nhưng bây giờ ở bên ngoài, đồ trang điểm, chăm sóc da cho phụ nữ trẻ đã quá nhiều rồi, thị trường đã bị bão hoà từ lâu. Mà những người thực sự cần sản phẩm tốt là nhóm người trưởng thành hơn, nhưng độ tuổi của nhóm này đều đã cao, yêu cầu cũng vì vậy mà khắt khe hơn, cho nên rất nhiều công ty đều bỏ cuộc.”