CHƯƠNG 1198

Hình tượng của cô không liên quan chút nào tới dáng vẻ người phụ nữ ác độc trong lời nói của Tưởng Tử Hàn cả.

Tống Hân Nghiên nghe xong chỉ thấy buồn cười.

Cô khiêu khích: “Chậc, bản lĩnh của anh cũng lớn đấy nhỉ. Nếu anh đã lợi hại vậy rồi thì sao không tự mình đuổi tôi đi đi? Anh cứ nằng nặc khiến anh John đây phải khó xử làm gì!”

Khỏi phải nói, lời này chính xác là đổ thêm dầu vào lửa.

“Cô tưởng tôi không dám chắc?”

“Đương nhiên là anh dám rồi.”

Tống Hân Nghiên hờ hững nhún vai, trong lời nói tràn ngập vẻ chế nhạo, trào phúng: “Anh Tưởng Tử Hàn đây là ai chứ? Đường đường là cậu chủ nhà họ Tưởng đứng đầu trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô, mà không, bây giờ anh đã là người cầm quyền nhà họ Tưởng rồi. Đừng nói là sa thải một cô gái nhỏ bé không quyền không thế, không nơi nương tựa như tôi ra khỏi thủ đô, kể cả giết chết tôi đi cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.”

Tưởng Tử Hàn tức giận.

Giọng điệu hời hợt đó nghe thế nào cũng không thấy cô đang khen ngợi người khác!

Nếu đã không tránh được thì Tống Hân Nghiên cũng không muốn chịu đựng nữa, cô nói tiếp: “Nhưng tổng giám đốc Tưởng à, anh thật sự nghĩ đó là bản lĩnh sao? Đấy chỉ gọi là ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Anh là đàn ông trưởng thành chân dài vai rộng, nếu thật sự có bản lĩnh thì việc gì phải sợ tôi quyến rũ, tôi ly gián các người chứ. Giận dữ uy hiếp người khác thì gọi gì là năng lực?!”

Cô chợt khựng lại một thoáng, sau đó làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ấy, cũng không đúng, chẳng lẽ… anh sợ sao?!”

Ánh mắt đầy ắp ý đồ xấu của Tống Hân Nghiên sáng đến kinh người, Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mắt cô cũng không khỏi sửng sốt mất một thoáng.

John nhân lúc hai người chưa chú ý tới anh ta thì lại tiếp tục đi về phía cửa. Anh ta mới vừa đi tới bên cạnh Tưởng Tử Hàn, thấy mình sắp có thể thuận lợi bước ra ngoài rồi.

“Anh đứng lại!”

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại xong thì càng thêm phẫn nộ, anh bực bội chất vấn John: “Anh mù rồi sao, không thấy bây giờ cô ta đang quyến rũ tôi à!”

John: “…”

Anh ta đứng yên tại chỗ, không nhịn được mà thở dài than thân trách phận.

Haiz!

Anh ta chỉ là một người ngoài thôi, rốt cuộc anh ta đã tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại bị kẹt giữa đôi vợ chồng nhà này rồi tiến thoái lưỡng nan vậy chứ!

Tống Hân Nghiên lười nhác đứng dậy, đi về phía hai người: “Như thế này mà là quyến rũ à? Sếp Tưởng đúng là chưa hiểu rõ sự đời rồi.”

Cô đứng lại ở trước mặt Tưởng Tử Hàn rồi đột nhiên nắm lấy vạt áo của anh, đẩy anh vào tấm ván cửa.

Đồng thời, tay còn lại của cô duỗi về hướng John, không chút nể nang mà đẩy chủ nhân của phòng làm việc này ra ngoài.

“Rầm!”

Cánh cửa ầm vang một tiếng rồi khép lại sau lưng John.

Ánh mắt anh ta phức tạp nhìn phòng làm việc đang đóng chặt cửa, thở dài một hơi rồi huýt sáo rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play