CHƯƠNG 1187
Cố Vũ Tùng như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm: “Lời giải thích này chỉ để an ủi Tống Hân Nghiên thôi, dù sao tôi vẫn không tin!”
Tô Thần Nam khẽ giọng nói: “Nếu đã hết cách thì chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi. Chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta chịu oan ức một chút vậy, Tử Hàn hiểu lầm thì cứ mặc anh ấy. Nhưng mà lần này có khi chúng ta có lòng tốt lại biến thành chuyện xấu rồi, không những không giúp được Tống Hân Nghiên mà thậm chí còn khiến Tử Hàn càng hận cô ấy hơn.”
Lục Minh Hạo chấn động: “Không lẽ lão Tưởng thật sự tự ra tay với Tống Hân Nghiên đó chứ?”
Lòng Cố Vũ Tùng loạn tùng phèo.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy khả năng này rất lớn.
Nhưng mà…
Anh ta nghiền ngẫm nhếch môi: “Chuyện khác tôi không dám nói, nhưng nếu anh Hàn thật sự tự mình ra tay, tới lúc đối mặt chính diện với Tống Hân Nghiên thì chưa chắc ai sẽ chết trong tay ai đâu. Tống Hân Nghiên không phải loại phụ nữ yếu đuối.”
Mà ngược lại cô còn ghim dao găm vào tim chẳng hạn, tính tình mạnh mẽ ra tay thâm hậu, đâm chỉ có chuẩn.
Tô Thần Nam đánh mắt nhìn hai người, trầm giọng nhắc nhở: “Bất kể thế nào vẫn phải cho người túc trực bên cạnh Tống Hân Nghiên, bảo vệ cô ấy thật tốt trong khoảng thời gian này. Nếu nói thẳng với Tử Hàn vô dụng, vậy chỉ đành để tự anh ấy từ từ suy nghĩ.”
Ba người bàn bạc đâu vào đấy rồi rời đi làm việc của mình.
…
Hôm sau.
Tống Hân Nghiên có mặt trong phòng làm việc của Dạ Vũ Đình.
Biết cô sắp đến, hôm nay Dạ Vũ Đình ăn diện rất có tinh thần, anh ta khoác bộ đồ vest lên người, quần áo thẳng thớm không có một nếp nhăn, tóc tai chải ngược ra sau làm cái trán trơn bóng đầy đặn lộ ra, trông vừa đẹp trai vừa thành thục.
Anh ta nâng tách cà phê do tự tay mình pha cho Tống Hân Nghiên: “Nếm thử xem, anh cố tình học vì em đấy.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy nhưng không hề cảm động.
Cô nhìn về phía Dạ Nhất.
Dạ Nhất sửng sốt, hiểu chuyện lui ra ngoài.
Trong phòng làm việc bỗng chốc chỉ còn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng mặt: “Anh không muốn ly hôn đúng không?”
Gương mặt của Dạ Vũ Đình hiện lên vẻ si mê, lại tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Hân Nghiên, từ đầu tới cuối anh chưa từng muốn ly hôn với em. Anh đã nói rồi, có thể mục đích ban đầu của anh không mấy đơn thuần, nhưng sau đó anh thật sự bị em cuốn hút và yêu em. Em và Nam Mặc Tầm vốn là hai người khác nhau, sao anh có thể…”
“Dừng lại!”
Tống Hân Nghiên giơ tay lên, không nhịn được mà ngắt lời anh ta: “Tôi không có tâm trạng nghe anh nói nhảm. Dạ Vũ Đình, anh không muốn ly hôn cũng được thôi. Tôi cũng bằng lòng dùng thân phận thế thân để ở bên cạnh anh…”
“Em không phải là thế thân!”
Dạ Vũ Đình vội vàng nói.