CHƯƠNG 1169
Nhìn thấy anh ấy trở về, Tống Mỹ Như mừng rỡ không thôi. “Anh về rồi. Em còn tưởng…”
Cô ta còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Tống Hân Nghiên đứng sau lưng Tống Dương Minh.
Sự ngạc nhiên vui mừng lập tức biến thành khó chịu, nụ cười trên mặt cô ta cũng tắt dần.
Nhưng vì Tống Dương Minh ở đây nên cô ta không tỏ ra không vui: “Hân Nghiên cũng tới à, đi đường vất vả rồi, mau vào đi.”
Nói xong liền tránh ra nhường cửa.
Tống Dương Minh cầm lấy hành lý của mình và Tống Hân Nghiên bước vào phòng khách.
Nghe tin con trai trở về, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh cũng vội vàng ra đón.
Nhưng khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, nụ cười trên mặt cả nhà đều cứng lại.
Tống Hân Nghiên làm như không nhìn thấy sắc mặt thay đổi của họ, cô bình tĩnh gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Đường Ngọc Linh cười gượng, khô khan đáp lại, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Tống Quốc Dũng thì hồ hởi vô cùng, nhưng đôi mắt thì đảo quanh láo liên, đầy sự tính toán: “Đã lâu rồi Hân Nghiên không trở về, lần này khó khăn lắm mới về, nhất định phải ở nhà thêm mấy ngày đấy. Mỹ Như, mau đi dặn người hầu, buổi trưa làm thêm mấy món Hân Nghiên và anh trai của con thích ăn…”
Tống Mỹ Như bất mãn vì bị sai khiến, không tình nguyện rời đi.
Một nhà năm người ngồi lại với nhau, miễn cưỡng cũng có thể coi là hòa thuận ăn xong bữa cơm trưa.
Sau bữa ăn.
Tống Dương Minh lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tống Mỹ Như: “Anh và Hân Nghiên trở về gấp, không mang theo quần áo gì để thay giặt, em giúp bọn anh chọn mấy bộ nhé. Tiện thể xem có cái gì mình thích thì cũng mua cho mình chút quần áo và đồ trang sức luôn.”
Ánh mắt dò xét của Tống Mỹ Như đảo qua đảo lại giữa Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên, sau đó vui vẻ nhận lấy tấm thẻ.
“Em đi ngay đây.”
Vừa xoay người, nụ cười trên mặt cô ta liền biến mất.
Cô ta lấy cớ tìm đồ trong túi, chuyển điện thoại thành chế độ máy bay, sau đó lại mở ghi âm, rồi tranh thủ lúc mọi người không chú ý thì lặng lẽ nhét vào trong khe hở của ghế sofa.
Lần đầu tiên anh trai tốt với mình như vậy, rõ ràng là muốn để cô ta rời đi.
Hừ!
Sau khi Tống Mỹ Như đi, người hầu cũng bị đuổi ra ngoài, trong căn phòng lớn chỉ còn lại hai vợ chồng Tống Quốc Dũng và Tống Hân Nghiên, Tống Dương Minh.
Bốn người im lặng ngồi đối diện trên ghế sofa.
Tống Dương Minh tự mình rót mấy tách trà, sau đó mới phá vỡ sự im lặng: “Ba, mẹ, hôm nay Hân Nghiên trở về là có chút chuyện muốn hỏi hai người.”
Hai vợ chồng Tống Quốc Dũng liếc nhìn lau, trong mắt cả hai đều có sự cảnh giác.
Đường Ngọc Linh nguýt mắt, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Mẹ biết ngay mà, rõ ràng là không có việc gì thì sẽ không đến cửa. Nó trở về chắc chắn là không có chuyện gì tốt.”
Bà ta vừa nói xong đã bị Tống Quốc Dũng ngồi bên cạnh đạp lên chân.
Đường Ngọc Linh trừng mắt nhìn chồng mình.