CHƯƠNG 1153
Ý cười trên mặt Tống Hân Nghiên càng đậm hơn, lúm đồng tiền bên má cũng ngày càng tròn, đáng yêu đến mức rung động lòng người.
“Không ngờ tín ngưỡng của ông Tưởng lại là nghiên cứu mấy thứ duyên phận này.”
Cô nhướng mày cười nói: “Vậy xin ông cho tôi hay, tôi và ba tôi có còn duyên gặp lại nhau hay không?”
Cô đang thăm dò, cũng đang chất vấn.
Vẻ ung dung trên mặt Tưởng Khải Chính bỗng lạnh xuống, vẻ mặt cau có.
Sắc mặt ông ta lạnh dần, nhưng vì tính tình tốt nên không tức giận: “Cô Tống à, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô vẫn nên yên tâm trị bệnh cho mẹ cô đi. Còn chuyện năm đó tôi rất xin lỗi. Nhưng chuyện đó dính dáng tới rất nhiều người, không phải chỉ cần dăm ba câu hoặc đơn giản là đứng ở lập trường của mỗi người là có thể nói rõ.”
Dường như nhận ra mình đang mất kiểm soát, Tưởng Khải Chính hít sâu một hơi rồi nói chậm lại: “Sự hy sinh lúc đó của ba cô cũng là thứ mà thân phận lúc đó của ông ấy phải nhận lấy. Đó là lựa chọn của ông ấy, không có bất kỳ ai muốn hãm hại ông ấy, mà cũng chẳng có ai đồng ý hại ông ấy cả. Cô còn trẻ, chuyện của đời trước không phải thứ mà cô có thể xen vào, cũng đừng suy nghĩ những chuyện đã qua nữa. Trước mắt phải sống tốt mới là hành động sáng suốt.”
Bỏ lại lời cảnh cáo xong, ông ta lạnh lùng quay người rời đi.
Ý cười trên mặt Tống Hân Nghiên cũng nhạt dần xuống.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn theo hướng Tưởng Khải Chính rời đi, rất lâu sau vẫn chưa chịu chớp mắt.
Tống Dương Minh ôm lấy em gái mình, an ủi vỗ lên cánh tay cô: “Em đừng tức giận.”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng gật đầu: “Em không giận đâu, chỉ là mấy người vớ vẩn thôi, không đáng để em phải giận.”
Cô nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là cũng không đến lượt em đưa ra quyết định!”
Nếu không phải nghĩ tới Tưởng Tử Hàn thì có lẽ cô cũng không thể bình tĩnh mà nói chuyện với Tưởng Khải Chính như vậy.
Nhưng bất kể dù là Tưởng Khải Chính hay Tống Thanh Hoa thì cũng đừng mong kiểm soát được cô!
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã tới 30 Tết.
Tuyết ở nước M đã rơi dày từ lâu.
Phóng mắt nhìn quanh, cả thế giới đều bị bao trùm bởi một màu trắng tinh khiết.
Tống Hân Nghiên ở nhà tự mình gói sủi cảo rồi cho vào trong cặp lồng giữ nhiệt đưa tới bệnh viện.
“Mẹ, hôm nay giao thừa, con có chuẩn bị sủi cảo cho mẹ này, có cả quần áo mới nữa đó.”
Mở túi mua sắm ra, trong đó có một chiếc sườn xám bông được đính lông trắng ở bên mép vải.
Bộ trang phục có màu đỏ rực tươi mới.
Dáng người Thẩm Hoài Ngưng mảnh dẻ, bộ ngực và vòng mông của bà không thể làm nổi bật được kiểu dáng xinh đẹp, quyến rũ của chiếc sườn xám.
Nhưng dáng người gầy nhỏ của bà mặc chiếc sườn xám đó lên lại mang tới cảm giác thiếu nữ ngây thơ, không rõ chuyện đời.
“Mẹ đẹp thật đấy!”
Nhìn mẹ mình đã thay xong quần áo, Tống Hân Nghiên mỉm cười khen bà.
Thẩm Hoài Ngưng bệ rạc gượng gạo vuốt ve bộ sườn xám trên người mình, có chút bất an mà cũng lại tựa như căng thẳng.