CHƯƠNG 1146
Đầu đập xuống nội thất bằng gỗ cứng rắn, phát ra tiếng “cốp cốp” giòn giã.
Tiếng kêu thảm thiết của Sở Thu Khánh cũng vang vọng khắp biệt thự.
Cô ta ra sức giãy giụa, nhưng cơ thể bị hạ thuốc vừa lăn lộn với đàn ông xong nên vô cùng bủn rủn, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể gào khóc xin tha.
Tống Hân Nghiên đánh đến đỏ mắt, sự tàn nhẫn trong lòng cũng bị kích phát ra đến cực hạn, ánh mắt hung hiểm như thể muốn ăn thịt người.
Mắt cô đỏ ngầu, căm hận giận dữ nói: “Đau lắm đúng không? Tôi cũng đau lắm đây! Khi cô làm những trò bẩn thỉu với những người mà tôi quan tâm thì phải nghĩ tới giờ phút này mới phải chứ!”
“Tống Hân Nghiên, sau này tôi thật sự không dám nữa đâu, cô tha cho tôi đi… Tôi sẽ cách Tưởng Tử Hàn xa thật xa, sẽ để anh ấy lại cho cô!”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng khổ sở.
Bây giờ cô ta để anh lại cho cô thì còn có ích gì nữa?
Anh không còn nhớ cô nữa, anh bài xích cô, hận cô, giận cô!
Tống Hân Nghiên hờ hững nói: “Anh ấy là một con người chứ không phải món hàng. Cô nhường cái gì?”
“Đúng đúng đúng, là tôi nói sai rồi, là tôi đê tiện sa đọa, tôi không xứng với anh ấy. Tôi sẽ cách anh ấy thật xa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa…”
Tống Hân Nghiên dùng một chân đá văng Sở Thu Khánh trên mặt đất.
Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô cứ chờ đấy, nếu như cô còn dám k1ch thích anh ấy nữa thì cùng lắm tôi liều mạng tới chết với cô! Tôi cô độc lẻ loi, chỉ có mỗi một người quan tâm nhất vậy thôi.”
Tống Hân Nghiên lại dùng một chân đạp lên ngực Sở Thu Khánh, cắn răng gằn từng chữ một: “Nếu cô còn dám làm xằng bậy, tôi sẽ liều mạng với cô!”
“Choang!”
Một chiếc bình hoa bị đập vỡ vụn ngay phía trên đỉnh đầu của Sở Thu Khánh.
Mảnh sứ vỡ nát khiến cô ta sợ đến mức cô ta phải gào góc nức nở.
Tống Hân Nghiên dí sát gần, cúi xuống bên cạnh tai cô ta rồi âm trầm nói: “Liều! Mạng!”
Sở Thu Khánh sợ đến vỡ mật.
Tống Hân Nghiên nhấc chân ra khỏi người cô ta, cô ta lập tức cuộn tròn người lại, run rẩy liên tục bảo đảm: “Tôi… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Tưởng Tử Hàn… Tôi… tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ sai trái nữa…”
Động tĩnh trong phòng khách quá lớn, Tống Dương Minh nhanh chóng tiến vào: “Như vậy là được rồi, đừng làm quá mức nữa.”
Nói rồi, anh liền cưỡng ép kéo cô ra ngoài.
Anh không cảm thấy Sở Thu Khánh xứng đáng được thương cảm, nhưng Tống Dương Minh lại không thể nhìn Tống Hân Nghiên làm bẩn tay mình vì loại người này rồi rước phải phiền toái được.
Tuy rằng anh sẽ che chở cô, nhưng vẫn sẽ mất nhiều hơn được.
Hai người đi ra khỏi trang viên.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới nhắm hai mắt lại, gắng sức đè nén tức giận đang trào lên trong lòng.