CHƯƠNG 1144
Sở Thu Khánh ra vẻ bình tĩnh: “Sao cô lại ở đây?”
Mùi hương dâm mỹ thấp thoảng trong không khí khiến người ta buồn nôn.
Tống Hân Nghiên chịu đựng sự ghê tởm, bước từng bước vào trong: “Tại sao tôi lại không thể đến đây?”
Cô nở nụ cười thấp thoáng như có như không: “Yên tâm đi, cô đuổi hết mọi người đi rồi, không ai nhìn thấy vừa rồi cô đã làm gì đâu. Đương nhiên là cũng thuận tiện cho chúng tôi vào đây nữa.”
Tuy rằng bên ngoài tuyết rơi rất dày, nhưng trong phòng có hệ thống sưởi vô cùng ấm, thế nên dù có không mặc cái gì đi nữa cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhưng giờ phút này, Sở Thu Khánh lại cảm thấy lạnh.
Một loại ớn lạnh đang từ từ tỏa ra từ tận sâu trong đáy lòng cô ta.
Lạnh đến thấu tim!
Sở Thu Khánh cố gắng bình tĩnh, cau mày tức giận mắng: “Tống Hân Nghiên, cô đừng nói bậy, tôi làm cái gì chứ! Là do tôi… do tôi…”
Đầu óc cô ta lộn xộn, hoàn toàn trống rỗng: “Đúng rồi, là do tôi mệt mỏi quá nên để anh ta xoa bóp cho tôi thôi!”
Tống Hân Nghiên cười nhạo một tiếng.
“Tôi còn chưa nói gì mà, cô sốt ruột gì thế?”
Sắc mặt Sở Thu Khánh đen như đáy nồi.
Cô ta hít sâu vài hơi, có ép mình bình tĩnh lại, không nhịn được mà lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cô đến đây có chuyện gì?”
Cô ta phải nhanh chóng tống khứ hai người này đi, thu dọn chiến trường rồi xóa camera giám sát.
Chỉ cần không tìm thấy chứng cứ thì đến lúc đó, cho dù bọn họ có đi ra ngoài nói cái gì đi nữa, cũng sẽ không có ai tin cả!
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên hiền hòa, bước lên tươi cười nói: “Tôi ấy mà…”
“Chát!”
Một bạt tai giáng mạnh xuống.
Sở Thu Khánh bị đánh đến mức trở tay không kịp, cả người lệch sang một bên rồi ngã xuống.
Tống Hân Nghiên nhân cơ hội bước tới rồi cong gối ngồi lên người cô ta, trói chặt tay cô ta lên trên đỉnh đầu rồi liên tục tát chát chát từng cái bạt tai, liền tù tì.
“A… Tống Hân Nghiên! Con khốn này, tao phải giết mày!!!”
“Chát! Chát! Chát!”
Lại thêm mấy cái tát giáng xuống.
Mặt Tống Hân Nghiên không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Cái giọng này chướng tai quá, hễ cứ nghe thấy là tôi lại không nhịn nổi mà muốn xuống tay!”
“Tôi… Tôi không gọi đâu, cô đừng đánh nữa…”
Sở Thu Khánh khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính hết lại với nhau.