CHƯƠNG 1141
Cùng một ngày, anh bị cùng một người phụ nữ liên tục tát vào hai bên mặt.
Chuyện ngày hôm nay, không thể nào cho qua được!
“Tống! Hân! Nghiên!” Từng chữ từng chữ phun ra từ trong kẽ răng của Tưởng Tử Hàn: “Hôm nay cô! Chết! Chắc! Rồi!”
Tống Hân Nghiên cũng sững sờ vì hành động của mình.
Đúng là đang yên đang lành lại đi gây sự thì phải lãnh hậu quả mà.
Hiện tại Tưởng Tử Hàn đang coi cô là kẻ thù, mà cô lại còn dám đánh anh hết lần này đến lần khác nữa chứ!
Tống Hân Nghiên giấu tay lại ra phía sau theo bản năng: “Là anh cưỡng ép em trước, em tự vệ thì đã sao! Úi, nhìn ngoài cửa sổ kìa!”
Hai mắt cô đột nhiên trợn sáng lên, dáng vẻ như thể đang kinh hãi tột cùng.
Tưởng Tử Hàn vô thức quay đầu lại.
Tống Hân Nghiên đẩy mạnh cửa xe ra rồi nhảy xuống, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.
Tưởng Tử Hàn: “…”
Khốn kiếp!
Tức đến bật cười.
Nhưng sự khô nóng cuồn cuộn trong cơ thể lại khiến anh muốn bắt người phụ nữ kia về hành hạ một trận!
Trong thang máy.
Dáng vẻ Chúc Minh Đức hệt như một người làm sai chuyện, khép nép rụt rè xuất hiện trước mặt Tống Hân Nghiên.
“Cô Tống, bây giờ sếp nhà tôi đang bị bệnh, hôm nay lại không được bình thường cho lắm nên mới độc đoán chút thôi. Nhưng mà về mặt tình cảm thì cũng có thể tha thứ, anh ấy cũng vì khó chịu quá thôi mà. Cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với anh ấy.”
Tống Hân Nghiên vuốt v e lòng bàn tay nóng rát sau khi đánh người, cô thấy hơi hối hận, cũng có chút thoải mái, nói: “Không sao, tôi là kiểu người sẽ không ghi hận qua đêm được, nếu như sếp nhà anh còn đang dằn vặt khó chịu thì anh mau chóng đưa anh ta đến bệnh viện đi, đừng để anh ta bị nghẹn xong lại làm ra chuyện sai trái.”
Khóe miệng Chúc Minh Đức run rẩy, cứ luôn có loại dự cảm không tốt cho lắm.
Nghe giọng điệu này thì hình như người bị đuối thế là sếp nhà mình thì phải?
Trong lòng anh ta thầm thương tiếc cho sếp nhà mình: “Cô không đi cùng chúng tôi sao?”
“Không.”
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên hơi tối lại: “Tôi sẽ không đi góp vui nữa đâu, không đến lúc đó không nhịn được lại để cho sếp nhà anh phun máu tung tóe.”
Cô thở dài, giọng nhỏ như thể đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Cho dù anh ấy bị mất trí nhớ, là bệnh nhân nên được thông cảm thì tôi cũng không muốn anh ấy chà đạp lên những kỷ niệm và tình cảm tốt đẹp giữa chúng tôi.”
Ngoại trừ việc lau mồ hôi lạnh, luôn miệng đồng ý nói phải, rồi khen cô rộng lượng ra thì Chúc Minh Đức còn có thể nói cái gì được nữa đây?
Anh ta dám nói cái gì?
Tống Hân Nghiên đi vào thang máy.