CHƯƠNG 1126
Bình tĩnh lại một chút, cô ta cười nũng nịu: “Bác Tưởng, bác sao vậy…”
Lời còn chưa nói xong, cô ta đã bị Tưởng Khải Chính đang nổi giận kéo tay lôi vào một căn phòng khách gần nhất.
Cửa phòng đóng lại kêu cái “rầm”.
Tưởng Khải Chính ném Sở Thu Khánh lên trên giường, giận dữ nói: “Cô nóng lòng muốn bò lên giường con trai tôi như vậy sao?”
Ông ta cúi người về đằng trước, đè lên trên người Sở Thu Khánh, bóp cằm cô ta rồi lạnh lùng nói: “Từ nay về sau nó đã là của cô rồi, cô còn nhất quyết muốn chơi với nó trước mặt ông đây à?”
Chân trước vừa mới bò xuống khỏi giường ông ta, chân sau đã gian díu với con trai ông ta rồi, thế này thì bảo cái mặt già của ông ta ném đi đâu đây!
Sở Thu Khánh dày dặn kinh nghiệm, cánh tay giơ lên ôm lấy cổ Tưởng Khải Chính, nũng nịu giải thích: “Làm gì có, cũng là vì hôm nay Tử Hàn gặp Tống Hân Nghiên, còn bị cô ta khơi dậy hứng thú nữa. Em sợ em mà không hành động thì Tử Hàn sẽ rung động với cô ta mất, thế thì chẳng phải tính toán trước đây của chúng ta sẽ trở nên vô ích cả sao? Moa!”
Cô ta ngẩng đầu hôn một cái thật vang lên trên mặt Tưởng Khải Chính: “Bác Tưởng đừng tức giận với em nữa có được không?”
Tưởng Khải Chính trầm mặt cười khẩy một tiếng, vươn tay xuống dưới xé toạc váy cô ta ra…
…
Dày vò xong hết rồi.
Lúc Sở Thu Khánh đi ra khỏi phòng khách mà đôi chân cũng run rẩy.
Khó chịu khó nói ở nơi nào đó khiến trong lòng cô ta tràn ngập uất hận!
Lão già kia, đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi mà vẫn còn dám điên cuồng như vậy!
Nhưng vừa nghĩ tới Tưởng Tử Hàn ở trên tầng, Sở Thu Khánh lập tức đè nén lại sự phẫn uất và tức giận ngập tràn trong lòng xuống.
Cô ta hít sâu vài hơi, sắc mặt vốn dĩ còn đang lạnh lùng tức giận lập tức thả lỏng.
Không tức giận, không tức giận, Tưởng Tử Hàn đã nằm trong lòng bàn tay cô ta rồi.
Đợi khi cô ta có được anh rồi giải quyết lão già kia cũng không muộn!
Cô ta siết chặt thuốc trong lòng bàn tay, bước từng bước kiên định đi lên tầng.
…
Ngày hôm sau.
Sở Thu Khánh kéo Tưởng Tử Hàn đi dạo phố cùng cô ta.
Hai người đi tới cửa một tiệm áo cưới thủ công.
Sở Thu Khánh khựng chân lại, không đi nữa.
Đôi mắt cô ta sáng ngời nhìn chằm chằm chiếc váy cưới trên người ma nơ canh trong cửa sổ, hâm mộ đến mức ruột gan cồn cào: “Tử Hàn, anh nhìn chiếc váy cưới này đi, đẹp quá…”
Nói xong, cô ta liền đi vào bên trong.
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt đi theo vào cửa tiệm: “Thích à?”
“Ừm.” Sở Thu Khánh gật mạnh đầu, nắm lấy tay áo Tưởng Tử Hàn cầu xin: “Anh chọn giúp em một chiếc được không? Dù sao sau khi anh khỏi hoàn toàn thì chúng ta cũng sẽ tổ chức hôn lễ. Bây giờ đặt váy cưới, tới lúc đó cũng kịp lúc.”