CHƯƠNG 1119
“Thôi.”
Tống Hân Nghiên khẽ giọng từ chối: “Biết anh ấy khỏi rồi là được rồi.”
Bây giờ người trong kí ức của anh không phải là cô, cô đi vào rồi chỉ khiến anh càng thêm chán ghét mà thôi, cần gì phải như vậy chứ…
Tống Hân Nghiên quay người, đang định rời đi thì cửa phòng bệnh được mở ra.
Tưởng Tử Hàn bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Bước chân Tống Hân Nghiên dừng lại.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, châm chọc nói: “Cái chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô Tống cũng điêu luyện quá đấy nhỉ.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt.
Sở Thu Khánh đi ra ngay sau đó, đạo đức giả dịu dàng khuyên nhủ: “Tử Hàn, bác sĩ nói cảm xúc anh không được kích động quá, đừng tức giận nữa. Vì loại người này, không đáng đâu.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt sang, tức giận chất vấn Sở Thu Khánh: “Phụ nữ khác tới làm phiền anh quyến rũ anh, em không những không tức giận mà còn khuyên anh đừng nổi giận? Sở Thu Khánh, đây là tình yêu của em à? Anh thấy em chẳng để ý tới anh một chút nào cả!”
Vẻ ghen tị tràn ngập khắp nơi.
Trái tim Tống Hân Nghiên như thể bị người khác đóng đinh, vừa buồn bã vừa chua xót.
Ba người Cố Vũ Tùng lại cạn lời không thể nói nổi.
Sở Thu Khánh sửng sốt mất một lát, sau khi sực tỉnh lập tức lộ vẻ đắc ý.
Cô ta vô thức nhìn Tống Hân Nghiên, vừa nũng nịu vừa tủi thân: “Xin lỗi mà, là em không cho anh đủ cảm giác an toàn. Nhưng anh yêu, anh thật sự hiểu lầm em rồi, không phải em không để ý, mà là em tin vào nhân phẩm của anh. Nhiều năm như vậy rồi, đám phụ nữ bên ngoài thay đổi đủ cách để quyến rũ anh, không phải anh đều không quan tâm à?”
Không dám ôm cánh tay Tưởng Tử Hàn tiếp nữa, Sở Thu Khánh chọn kéo nhẹ tay áo anh: “Đừng tức giận có được không? Hơn nữa, anh phải tin rằng, tình cảm của chúng ta đã trải qua thử thách rồi. Anh cũng phải có chút lòng tin về em chứ.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn vẫn rất khó coi, nhưng ánh mắt lại dịu đi một chút.
Anh gật đầu nhìn Sở Thu Khánh, kiêu ngạo “ừm” một tiếng.
Khi quay sang nhìn Tống Hân Nghiên, người đàn ông cao quý kiêu ngạo lập tức quay trở lại vẻ lạnh lùng xa cách: “Tống Hân Nghiên, tôi cảnh cáo cô, bỏ mấy suy nghĩ đó của cô đi. Chọc vào tôi làm phiền tôi, tôi còn miễn cưỡng nhẫn nhịn không ra tay, nhưng nếu như cô dám làm hại vợ tôi thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Lời nói này như một con dao lặng lẽ đâm vào tim Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt cô trắng bệnh.
Ba người Cố Vũ Tùng đã cạn lời tới cực điểm rồi.
Người ta nói tìm chết cũng phải có mức độ thôi, nhưng người anh em này của bọn họ…
Ba người đã có thể thấy trước được dáng vẻ ăn năn quỳ trên vỏ sầu riêng với Tống Hân Nghiên của Tưởng Tử Hàn rồi.
Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn.
Nhìn anh rất chăm chú rất nghiêm túc.