CHƯƠNG 1116
Tống Hân Nghiên nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Lớn lên như một người bình thường, cô chưa từng tiếp xúc với những mặt đen tối và xấu xa này. Bây giờ nghe được, Tống Hân Nghiên chỉ cảm thấy rợn cả người.
Cô không kìm được mà tức giận nói: “Sao Tống Thanh Hoa dám! Bà ta cũng là người nước Z, chảy cùng dòng máu với chúng ta cơ mà! Bà ta làm vậy chính là bán nước!”
Tống Dương Minh cười mỉa chế giễu: “Bán nước? Em đề cao bà ta quá rồi.”
Tống Hân Nghiên khiếp sợ đến mức không còn biết phải nói gì.
Tống Dương Minh nói: “Tống Thanh Hoa còn chưa có tư cách được vào M960. Bà ta có thể câu kết với M960 chỉ có một khả năng thôi, đó chính là cung cấp viện trợ cho bọn chúng, làm một thành viên bên ngoài chỉ có thể nhận được lợi ích…”
Nói khó nghe một chút chính là chó giữ nhà.
Lúc Tống Dương Minh nói những lời này, anh thật sự rất đau lòng.
Mặc dù anh cũng không có nhiều tình cảm với Tống Thanh Hoa, nhưng dù sao bà ta vẫn là cô ruột cùng huyết thống với anh.
Người mà anh đã từng một lòng kính ngưỡng, bây giờ lại trở thành loại người vô liêm sỉ và đáng hận nhất trong mắt anh, khoảng cách đó có thể tưởng tượng được.
Tống Hân Nghiên cố gắng ổn định lại cảm xúc kích động trong lòng.
Cô nghi ngờ nói: “Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy mà Tống Thanh Hoa cứ thế nói ra sao? Tại sao bà ta lại dễ dàng nói cho chúng ta biết như vậy? Anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ lạ sao?”
Tống Dương Minh bất lực nhìn em gái, cười khổ: “Không phải kỳ lạ, mà là bà ta không có gì phải sợ cả!”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô vẫn không hiểu.
Tống Dương Minh trầm giọng nói: “Chuyện có liên quan đến mẹ em, chuyện của con em, có chuyện nào mà bà ta không nói thẳng ra đâu? Bà ta chưa từng cảm thấy sợ hãi! Hơn nữa ở nước M, rất nhiều người đều cảm thấy kiêu ngạo vì có thể cung cấp tin tức cho M960. Tống Thanh Hoa lớn lên ở đây, mặc dù trên chảy dòng máu nước Z, nhưng với bà ta mà nói, có lẽ nơi này mới là cố hương.”
Tống Hân Nghiên hoàn toàn không thể tức giận được nữa.
Mặc dù lúc này mối hận trong lòng cô đã như dời sông lấp biển.
Tống Dương Minh kéo Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh mình, bắt đầu bình tĩnh nhúng lẩu: “Những chuyện này không phải chuyện mà em có thể quản được, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Chúng ta đều là người bình thường, cứ sống cuộc sống của mình là được.”
Anh bỏ thịt chín vào trong chén của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cực kỳ im lặng: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ không quan tâm như vậy ư?”
“Không phải mặc kệ, nhưng em cũng đừng để ý đến. Em đừng hỏi lại chuyện này nữa, có anh ở đây, anh sẽ cố hết khả năng, cố gắng hết sức để kiểm soát trong phạm vi có thể. Nếu như thật sự không kiểm soát nổi…”
Tống Dương Minh không nói tiếp.
Tống Hân Nghiên cũng không tiếp tục hỏi.
Cô gật đầu, thuận theo anh: “Anh yên tâm, em hiểu rồi.”