CHƯƠNG 1111
Hai người dừng đũa lại.
“Hân Nghiên, Dương Minh, là cô đây.”
Hai người đều sững sờ nhìn nhau.
Là Tống Thanh Hoa!
Sao bà ta lại tới đây?
Tống Hân Nghiên nhướng mày, im lặng hỏi.
Tống Dương Minh lắc đầu, nắm lấy tay cầm cửa rồi mở cửa ra.
Ở ngoài cửa, Tống Thanh Hoa lắc chai rượu vang trong tay, ý cười nhàn nhạt: “Không ngại cho cô ăn ké bữa cơm chứ?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên thoáng sượt qua nét lạnh lẽo, không nói gì.
Tống Dương Minh lặng lẽ nhíu mày: “Nếu muốn uống rượu thì tôi biết một nhà hàng khá ổn, để tôi mời cô đi ăn nhé.”
Anh đứng bất động chặn ở cửa.
Tống Thanh Hoa không vào được.
Tống Hân Nghiên biết anh trai đang sợ cô không vui.
Anh ấy nghĩ nhiều rồi.
Giữa cô và Tống Thanh Hoa còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không gặp thì chắc chắn không được.
“Cứ ăn ở nhà đi, thêm đôi đũa thôi mà.” Tống Hân Nghiên kéo lấy vạt áo Tống Dương Minh.
Tống Dương Minh thở dài, bất đắc dĩ nghiêng người lùi lại.
Tống Thanh Hoa cười tươi đi vào trong nhà.
Bà ta thong dong đánh giá cả căn chung cư: “Căn nhà này của cháu… tuy không gian nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, cũng ấm áp lắm.”
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đều không đáp lời.
Hai người dẫn Tống Thanh Hoa vào phòng ăn.
Mùi lẩu cay nóng bay khắp phòng, làm tăng lên vị giác.
Tống Thanh Hoa nhìn nồi lẩu trên bàn, dạ dày không nhịn được mà co rút lại, cảm giác buồn nôn vô thức dâng lên.
Bà ta kìm nén lại vẻ chán ghét, bước tới ngồi xuống như thể không có chuyện gì.
Cô bảo mẫu lấy một đôi đũa và chiếc cốc mới ra.
Tống Thanh Hoa mở rượu, cầm ly cười nói với Tống Hân Nghiên: “Ly này cô mời cháu, chúc cháu tìm được bác sĩ giỏi, mẹ cháu cũng sắp được xuất viện rồi.”
Tống Hân Nghiên làm ngơ nhúng một miếng thịt bò bỏ vào trong bát, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Với quan hệ giữa chúng ta, cho dù là chúc mừng thật cũng không đến lượt bà, có lời gì thì cứ nói thẳng đi.”
Tống Thanh Hoa cũng không xấu hổ, thu ly lại rồi tự mình chậm rãi thưởng thức.
Bà ta cười khẽ, ôn hòa nói: “Một ngày tốt như thế này, bầu không khí lại tốt đến thế, chúng ta đừng giương cung bạt kiếm vậy chứ.”
Tống Hân Nghiên mỉa mai nhếch khóe môi, tự mình nhúng đồ ăn.