CHƯƠNG 1109
Chúc Minh Đức ở bên cạnh bổ sung thêm: “Ngay cả bây giờ, lúc cô Tống xuất hiện, cảm xúc của sếp cũng dao động mạnh mẽ hơn nhiều so với khi ở cùng cô Sở.”
Tuy rằng bây giờ cứ nhìn thấy cô Tống thì sẽ tức giận chán ghét.
Chúc Minh Đức nói ra suy nghĩ của mình: “Cho nên tôi cảm thấy, có lẽ bây giờ sếp thật sự chỉ là trí nhớ hỗn loạn thôi.”
Tô Thần Nam nghe xong liền trầm ngâm: “Cũng có nghĩa là, bây giờ chỉ có thể tùy theo anh ấy, để trí nhớ của anh ấy từ từ ổn định, khôi phục lại?”
Cố Vũ Tùng gật đầu: “Tôi đã tìm mấy người bạn là chuyên gia về khoa não tới khám giúp rồi, bọn họ cũng bó tay với tình trạng hiện tại của anh Hàn, tạm thời chỉ có thể hy vọng anh ấy tự mình khôi phục lại thôi, nhưng tiền đề là cố gắng để anh ấy giữ tâm trạng vui vẻ…”
Mấy người đang nói chuyện thì Sở Thu Khánh tới.
Cô ta cao ngạo gật đầu với mấy người, đi lướt qua bên người bọn họ rồi kiêu căng đi vào phòng bệnh.
Thấy cô ta như vậy, lửa giận trong lòng lập tức sôi trào.
Mấy ngày nay người phụ nữ này cậy có anh Hàn chiều chuộng cô ta mà càng ngày càng coi thường bọn họ.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Tô Thần Nam vô thức đi tới trước cửa, nhìn hai người tương tác với nhau ở bên trong qua cửa kính.
Sở Thu Khánh đi vào phòng bệnh với ban nãy như hai người khác nhau.
Cô ta cười ấm áp, thấp giọng chậm rãi nói gì đó với Tưởng Tử Hàn.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt, nhưng lúc cô ta nói dứt lời thì gật đầu, coi như đáp lại.
Tô Thần Nam trầm ngâm nhìn cảnh đó, lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
Mấy người Cố Vũ Tùng đột nhiên quay phắt sang nhìn anh ta.
“Cách gì?!”
Tô Thần Nam thu lại tầm mắt, trầm giọng nói: “Cho dù là cách gì cũng phải đợi vết thương của Tử Hàn khỏi sau đó xuất viện rồi hẵng tính.”
Anh ta quay đầu lại nhìn Cố Vũ Tùng: “Bên phía Tống Hân Nghiên đã ổn định hết chưa?”
Cố Vũ Tùng gật đầu: “Cô ấy là cục cưng nơi đầu quả tim anh Hàn mà, bây giờ tôi chỉ thiếu điều cung phụng cô ấy như bà tổ thôi. Ai biết được ngày nào đó anh Hàn đột nhiên khỏe lại, tới lúc đó nếu như cô ấy có vấn đề gì, anh Hàn có thể bỏ qua cho tôi được chắc!”
Lục Minh Hạo đồng cảm vỗ vỗ đầu vai anh ta: “Cho dù lão Tưởng có khỏe lại hay không, Tống Hân Nghiên đều là người phụ nữ của anh ấy. Có thêm cô ấy cũng không phải không nuôi được. Tóm lại, cứ chăm sóc cho cô ấy trắng trẻo mập mạp đi, không cầu có công, chỉ mong không lỗi thôi.”
Cố Vũ Tùng quắc mắt sang lườm: “Cái này còn cần cậu phải nói à? Quan trọng là bây giờ phải làm sao đây?”
Anh ta vô thức nhìn Tô Thần Nam.
Anh ta là người bình tĩnh trầm ổn nhất trong mấy anh em bọn họ, người đã từng trải qua tình cảm, suy nghĩ cũng chu đáo nhất.
Tô Thần Nam liếc mắt nhìn tình hình trong phòng bệnh, suy nghĩ rồi nói: “Tạm thời đừng để Tống Hân Nghiên đến đây, đợi có cơ hội thích hợp rồi tính.”
Mấy người Cố Vũ Tùng cũng thò đầu nhìn vào phòng bệnh.