CHƯƠNG 1104
Chưa từng nói với cô.
Cố Vũ Tùng không nói tiếp nữa: “Ăn cơm trước đã.”
Anh ta lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra rồi đặt lên trên bàn.
“Cứ đặt đó trước đi, lát tôi ăn sau.” Tống Hân Nghiên vẫn đang đứng nguyên tại chỗ mà nhìn cái bồn ngâm chân, dường như cái bồn đó đang nở hoa hấp dẫn đến mức cô không thể nào dời mắt.
Cố Vũ Tùng lẳng lặng nhìn cô, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt của anh ta quá rõ ràng, đến mức Tống Hân Nghiên muốn mặc kệ cũng khó.
Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười: “Tôi sẽ ăn mà.”
Cố Vũ Tùng kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Tôi cũng đâu muốn thế này. Nhưng đợi anh Hàn khỏe rồi, nếu biết chúng tôi không chăm sóc tốt cho chị giúp anh ấy thì chúng tôi sẽ toi đời mất.”
Trái tim đầy đau khổ của Tống Hân Nghiên bỗng trở nên ấm áp.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn ăn, cầm lấy đũa rồi ăn từng miếng một.
Trong đáy mắt là nước mắt chực trào.
“Cảm ơn.” Giọng cô khàn khàn.
Thấy cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng chịu ăn, lúc này Cố Vũ Tùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta thư thả ngả lưng vào ghế, suy nghĩ cũng thoải mái hơn: “Không cần đâu. Mặc dù không vì anh Hàn thì tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau, còn cùng trải qua sinh tử nữa, dù thế nào cũng được coi như bạn bè.”
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng đều ngẩn người.
Im lặng vài giây, Cố Vũ Tùng lại lên tinh thần: “Đúng rồi, trước khi đến đây tôi đã gặp Ellis, tình hình mẹ chị rất ổn định, bắt đầu tiến vào giai đoạn trị liệu rồi. Nhưng trong phương án trị liệu có một nội dung là yêu cầu người thân tới thăm bệnh định kỳ. Vì vậy…”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi nghiêm túc nói: “Có lẽ khoảng thời gian tới chị sẽ không thể về nước ngay được.”
“Ừm.” Sắc mặt của Tống Hân Nghiên lạnh nhạt, đáp lại một tiếng mà lòng không yên.
Cố Vũ Tùng thấy vậy thì hơi khó chịu, anh ta dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục nói những bố trí của mình với cô: “Chị không cần lo về an ninh ở bệnh viện đâu, an ninh ở bệnh viện vốn dĩ đã rất tốt rồi, tôi còn sắp xếp thêm người qua đó để tăng cường an ninh nữa. Chị phải ở đây khá lâu nên ở khách sạn mãi cũng không phải cách, nên tôi đã cho người chuẩn bị một chỗ ở cố định, chỗ đó cũng gần bệnh viện. Bảo mẫu trong nhà là người của mình nên chị cứ yên tâm sử dụng. Nhưng mà công việc trong nước của chị…”
Anh ta muốn nói Tống Hân Nghiên có làm việc hay không cũng không quan trọng.
Có điều, thời gian anh ta quen biết cô không ngắn, nên vẫn hiểu ít nhiều về tính cách của cô.
Cô không phải loại người lười biếng, lại càng không phải kiểu người giao cuộc sống của mình vào trong tay người khác.
Chuyện mà anh Hàn còn không làm được, anh ta cũng không có ý định phá vỡ.
Ngoài ra, Tống Hân Nghiên thật sự rất giỏi giang, rất có năng lực.
Nếu để cô không làm việc thì chẳng khác gì viên ngọc sáng bị phủ đầy bụi trần.