CHƯƠNG 1096
Sở Thu Khánh ở cửa cũng không ngăn cản.
Có mấy người Cố Vũ Tùng ở đây, cho dù cô ta có ngăn cản cũng vô dụng.
Huống chi cô ta cũng muốn xem con chip thao túng trí nhớ đối với Tưởng Tử Hàn mạnh như thế nào!
Trong phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tống Hân Nghiên, lồ ng ngực bất chợt lại cảm thấy khó chịu.
Anh che ngực, hô hấp trở nên dồn dập, đôi mày kiếm cũng khó chịu mà cau chặt lại.
Sở Thu Khánh giật mình, không dám thờ ơ nữa mà nhanh chóng chạy vào trong: “Anh Hàn, anh đừng kích động, không sao, không sao đâu, nếu không muốn nhớ thì đừng nhớ…”
Tưởng Tử Hàn hòa hoãn lại một chút, đẩy Sở Thu Khánh ra rồi chậm rãi ngồi dậy từ giường bệnh.
Mặt anh hờ hững, lạnh lùng, nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Người trong phòng đồng loạt nín thở, căng thẳng chờ xem phản ứng của anh.
Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên hồi lâu, sau đó bất chợt bật cười mỉa một tiếng, sâu trong đôi mắt lạnh nhạt kia đều là vẻ khinh thường: “Phụ nữ bây giờ đều giống như vậy sao? Mặt dày súng bắn không thủng?”
Mặt Tống Hân Nghiên lập tức tái mét!
Giọng điệu Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói thêm: “Một người phụ nữ đã kết hôn mà ba lần bốn lượt muốn dụ dỗ tôi, rốt cuộc là ai cho cô mặt mũi làm thế!”
Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, cơ thể run lên không cách nào chịu đựng nổi.
“Anh Hàn, đừng nói nữa.”
Cố Vũ Tùng thở dài che mắt lại.
Anh ta đã có thể dự đoán trước được cảnh sau khi anh Hàn khôi phục trí nhớ sẽ theo đuổi vợ như thế nào rồi.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn Cố Vũ Tùng, cứ như thể không nghe thấy lời anh ta nói, những lời như dao sắc lạnh vừa rồi lại lần lượt được thốt ra: “Tống Hân Nghiên, chính cô không biết xấu hổ còn muốn kéo tôi xuống nước à? Thật không rõ do cô ngu hay giả vờ ngu nữa.”
Anh lại cười giễu: “Đến giờ tôi vẫn chưa thể nào nghĩ thông được, không rõ tình huống lúc đó như thế nào mà tôi lại ngồi chung một xe với cô! Cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi bảo vệ cô khi gặp tai nạn chỉ là xuất phát từ bản năng bảo vệ phụ nữ của người đàn ông thôi, không có ý gì khác. Hiện tại ở trước mặt mọi người, tôi cảnh cáo cô, vợ của tôi là Sở Thu Khánh, cả đời này người phụ nữ tôi yêu và duy nhất tôi từng yêu cũng chính là cô ấy. Trước đây là vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi. Nếu cô còn u mê không tỉnh ngộ, đến lúc đó đừng trách tôi khiến cô đau khổ! Nơi này không chào đón cô, mời cô cút đi ngay!”
Cố Vũ Tùng: “…”
OK!
Hoàn mỹ!
Tự mình tìm đường chết, đúng là muốn ngăn cũng không ngăn nổi!
Sở Thu Khánh có nằm mơ cũng không ngờ Tưởng Tử Hàn lại dứt khoát như vậy.
Nhưng hiệu quả này khiến cô ta cực kỳ hài lòng.
Món đồ này của người nước ngoài đúng là lợi hại! Không ngờ một con chip lại có thể làm cho trí nhớ Tưởng Tử Hàn rối loạn như thế!
Cô ta đắc ý nhìn Tống Hân Nghiên.