CHƯƠNG 1094

Trong phòng bệnh phải hội chẩn, Sở Thu Khánh cũng không ở lại nữa.

Cô ta đắc chí đi ra, khi vừa nhìn thấy Tống Hân Nghiên ở ngoài cửa thì liền vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo mạn đi tới trước mặt cô: “Có câu nói là gì ấy nhỉ? Sông có khúc người có lúc. Tống Hân Nghiên, cô nhìn xem dáng vẻ sa sút của cô bây giờ đi, ông trời quả nhiên đã mở mắt rồi.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn nhìn vào trong phòng bệnh, không hề mảy may để ý đến Sở Thu Khánh.

Sở Thu Khánh oán thầm, hừ lạnh một tiếng: “Nhìn đi, nhìn cho rõ vào, về sau không được nhìn nữa đâu. Dù trước kia cô có yêu anh Hàn bao nhiêu, yêu đến cả mạng cũng không cần thì đã làm sao? Bây giờ chẳng phải anh ấy nhìn cô một cái còn ngại bẩn mắt hay sao?”

“Nói xong rồi à?”

Tống Hân Nghiên thậm chí còn không di dời ánh mắt, cô thờ ơ nói: “Nói xong rồi thì cút!”

Sở Thu Khánh bị Tống Hân Nghiên chọc cho sôi máu.

Nếu không phải lo Tưởng Tử Hàn trong phòng bệnh sẽ nghe được động tĩnh ở đây thì cô ta đã tát một bạt tay vào mặt cô từ lâu rồi.

Sở Thu Khánh nghiến răng phẫn nộ: “Người nên cút là cô mới phải! Cô còn giả vờ cái gì, bây giờ tôi mới chính là người vợ mà anh Hàn nhận định. Dù cô có đứng đây đến mức xuyên thủng cả tòa nhà thì cũng vô dụng thôi, sau này anh Hàn chính là chồng của tôi, cô có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện với tôi!”

Sự lo lắng của Tống Hân Nghiên chuyển hóa thành cơn tức giận.

Cô quay đầu lại nắm lấy cổ áo Sở Thu Khánh, hai tròng mắt đỏ bừng lên vì tức giận, cô quát: “Anh ấy chỉ bị thương, trí nhớ tạm thời rối loạn thôi. Sở Thu Khánh, nếu cô muốn một người đang bị bệnh như anh ấy thì tôi cũng không ý kiến. Nhưng nếu như cô dám quấy rối sự hồi phục của anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cút!”

Tống Hân Nghiên phẫn nộ đẩy cô ta ra, hai mắt căm phẫn đến dữ tợn khiến người ta khiếp sợ.

Sở Thu Khánh bị chấn động đến mức tim đập loạn nhịp.

Hoà hoãn lại vài giây, cô ta nén nỗi sợ xuống, cười khẩy: “Yên tâm đi, bây giờ tôi còn hy vọng anh ấy khỏe lại hơn cả cô. Sau này anh ấy là chồng tôi mà, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho anh ấy. Đến lúc đó, anh ấy sẽ càng cảm động về những gì tôi đã làm cho anh ấy, sẽ tốt với tôi gấp bội, không muốn làm tổn thương tôi, sẽ đau lòng cho tôi, yêu tôi, che chở tôi. Còn cô thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi!”

Sở Thu Khánh nghiến răng: “Tống Hân Nghiên, cô thật sự cho rằng khi anh ấy khỏe lại thì sẽ toàn tâm toàn ý với cô hay sao? Đúng là ngây thơ quá dấy!”

Tống Hân Nghiên nhìn Sở Thu Khánh, không hề để tâm đ ến lời nói của cô ta.

Nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại nặng trĩu, vừa khó chịu lại vừa bất an.

Cô dứt khoát đánh mắt về, không hề để ý đến Sở Thu Khánh như chó điên này nữa: “Vậy à? Thế tôi sẽ đợi xem.”

Sở Thu Khánh bị thái độ của cô chọc tức không nhẹ.

Nhưng lại không dám ầm ĩ với Tống Hân Nghiên vào lúc này.

Bất cứ điều gì có thể làm khơi dậy hồi ức của Tưởng Tử Hàn đối với Tống Hân Nghiên lúc này, cô ta sẽ không làm.

“Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, thừa dịp còn cơ hội thì nhìn nhiều một chút. Chờ sau này anh Hàn xuất viện rồi, cô có muốn nhìn tôi cũng không cho cô nhìn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play