CHƯƠNG 1076

Vừa dứt lời.

“Rẹt rẹt!”

Có âm thanh nhỏ của dòng điện vang lên.

Ngọn đèn pha lê như ngọn hải đăng trên mái vòm lâu đài bừng sáng từ tầng một đến tầng cuối cùng.

Sảnh lập tức sáng rực đèn đuốc.

Từ cực tối đến cực sáng, sự thay đổi trong thoáng chốc khiến những người ở đây chói đến mức không mở nổi mắt.

Mấy người Tưởng Tử Hàn vô thức híp mắt lại.

Sau hai giây, cảnh tượng trong phòng mới hiện ra trước mắt.

Trang trí kiểu phục cổ, màu cơ bản là vàng đất có hơi trầm, rất có kết cấu.

Nội thất trong nhà kết hợp giữa gỗ và da, vô cùng dày nặng, vừa khiêm tốn vừa xa hoa.

Cầu thang xoắn ốc leo quanh sàn nhà từ góc sảnh cho đến tận mái vòm.

Chính giữa lâu đài rộng lớn rất trống trải, như thể chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể tạo ra tiếng vang.

Có tiếng bước chân vang lên ở trên đầu mọi người.

Nhóm người Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu lên theo tiếng vang kia, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở lối cầu thang xoắn ốc trên tầng ba.

Người kia lộ ra khí chất nho nhã lịch sự, ông ta nhìn những người xuất hiện trong nhà từ trên cao xuống, nhẹ giọng nói: “Tới rồi đấy à.”

Khi Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức nhìn thấy người kia thì đều kinh hãi, hít ngược một hơi cực sâu.

Con ngươi Tưởng Tử Hàn đột nhiên co rụt lại.

“Ba!”

Anh không hề nghi ngờ mà gọi một cách chắc chắn và khẳng định.

Tưởng Khải Chính khẽ cười sâu xa: “Lên đây.”

Tưởng Tử Hàn nắm chặt tay Tống Hân Nghiên, dắt cô đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức vội vàng muốn đi theo.

Sở Thu Khánh ở bên cạnh đột nhiên vươn tay ra ngăn trước mặt hai người.

Cô ta cười nhạt nói: “Anh Cố, trợ lý Chúc, xin lỗi, bây giờ là thời gian gặp mặt của hai ba con bác Tưởng và Tử Hàn, bọn họ cần không gian. Tống Hân Nghiên là vợ cũ của Tử Hàn, cũng miễn cưỡng có thể coi như từng là người nhà họ Tưởng. Nhưng giờ hai người đi lên thì không thích hợp đâu.”

Cố Vũ Tùng hoàn hồn lại từ trong cơn kinh hãi, sắc mặt nghiêm túc: “Tống Hân Nghiên, từ lâu cô đã biết ba của anh Hàn không hề… Chuyện này rốt cuộc là sao?!”

Sắc mặt Sở Thu Khánh lạnh nhạt, vô cảm nói: “Tôi cũng ngẫu nhiên biết được thôi, bác Tưởng nghiêm túc, đây là chuyện riêng của bác ấy, một vãn bối như tôi sao dám hỏi nhiều được.”

Cô ta cười khẽ: “Nhưng từ trước đến nay bác Tưởng đều ngay thẳng chính trực, tôi thấy, có thể ép bác ấy làm chuyện giả chết lánh đời thì chắc chắn là chuyện rất quan trọng. Anh Cố muốn biết, chi bằng lát nữa hỏi thẳng Tử Hàn đi?”

Trong lòng Cố Vũ Tùng hừng hực lửa giận, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play